Trước mắt Dung Hàm hiện lên một bóng người nhỏ nhắn, váy áo trắng tinh, tóc dài như nước, dường như không chân thực, đứng trên mặt tuyết dưới gốc mai nhìn về phương xa không hề nhúc nhích, trên người ngoài nỗi đau lạnh lẽo còn có sự nhớ nhung không sao tan được, giống hệt sự dịu dàng trên khóe miệng Lâu Dự lúc này.
Trong lòng đau xót, sự ghen tị cháy bùng mà không tự biết, đuôi lông mày xếch lên, giọng Dung Hàm mang theo ý khiêu khích: "Lâu Dự, ngươi có xem thường Loan Loan bởi vì cô ấy câm không?"
Lâu Dự không đổi sắc mặt, mơ hồ hỏi ngược lại: "Vậy còn ngươi? Ngươi có xem nhẹ cô ấy, rời xa cô ấy, không còn thích cô ấy vì chuyện đó không?"
"Đương nhiên là không". Dung Hàm buột miệng nói không kịp suy nghĩ".
Lời vừa ra khỏi miệng, Dung Hàm đã sững sờ. Hai người đã nói chuyện với nhau rất lâu, nhưng lúc này y mới quay sang nhìn Lâu Dự lần đầu tiên, một hồi lâu sau mới nói: "Ngươi biết ta thích cô ấy?"
Mặc dù dùng câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại kiên định không thể nghi ngờ.
Lâu Dự gật đầu, cũng quay sang nhìn y, lại bỏ qua câu hỏi của y vừa rồi, quay trở lại vấn đề trước đó: "Ta cũng không".
Giọng nói cũng kiên định không thể nghi ngờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nơi ánh mắt giao nhau như có tia lửa tóe ra, đều cứng rắn kiên quyết không lùi nửa bước.
Nhiệt độ xung quanh dường như chợt hạ thấp, ngay cả Hầu Hành Tiễn đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sang-chieu-lau-tay/2301750/quyen-9-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.