Cuối cùng Langmuir vẫn bước vào phòng tĩnh tâm.
Y im lặng đi ngang qua trưởng lão Tiên Tri đã xanh mặt. Đó chính là trưởng bối mà y quấn quýt suốt mười lăm năm, đã từng ôm y vào lòng, hái những đóa hoa trắng cài lên mái tóc vàng của y, nhưng bây giờ thiếu niên đi sát qua vai trưởng lão.
Thần tử nhắm mắt lại, trong lòng chỉ còn lại cảm giác lạnh buốt thấu xương.
Có lẽ y rất đơn thuần, nhưng không đến mức không phân biệt được ý tốt và ác ý, nhưng dù y có phân biệt rõ ràng thì vẫn bị ác ý bén nhọn đâm đến rỉ máu.
Phòng tĩnh tâm là nơi yên tĩnh nhất thần điện, cấu tạo của nó trông giống phòng giam nhưng có môi trường tốt hơn, dùng cho các giáo sĩ sám hối và suy ngẫm điều đã vi phạm trong Thánh Huấn.
Langmuir đã ở đó một mình tĩnh tâm trong bảy ngày.
Y minh tưởng, cầu nguyện và niệm Thánh Huấn, nhưng hoang mang và đau đớn trong lòng vẫn không thể nào nguôi ngoai.
Thần tử thông tuệ khiến y nhìn thấu sự giả dối của trưởng lão, nhưng bản thân ở thần điện Brett, mọi nghi ngờ của y đã định sẵn không có câu trả lời.
Dù là đi ra thần điện, nhưng ở cái quốc gia thù hận ma tộc này cũng không có một ai có thể trả lời câu hỏi cho y.
Langmuir nhận ra mình đang bị mắc kẹt trong một cái lồng khổng lồ.
Bên ngoài cũng không có lối thoát, Langmuir cũng chỉ có thể tự hành hạ mình bên trong.
Suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sa-day-vuc/3387754/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.