Một cơn đau buốt trồi lên đột ngột đánh tỉnh Langmuir.
Thần tử hoảng sợ nắm chặt vạt áo, cảm giác đau đớn ấy càng ngày càng dữ dội, dần dần trở nên khó chịu đựng được.
Nguy rồi, đây đã là đêm giữa ngày thứ sáu và ngày thứ bảy, y không có thời gian...
Langmuir nắm chặt đoản kiếm lần thứ ba, nhưng chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Y là thần tử, không thể bỏ lại một Ma Vương tuyên bố sẽ khiến xác người rải rác khắp nơi, nhưng y lại không thể giết một thiếu niên chưa làm điều ác.
Langmuir cầm kiếm nhưng lại lùi từng bước. Khi ra khỏi hang, y lại té ngã.
"Khục!"
Cổ họng y ngọt tanh, bỗng nghiêng đầu phun ra một ngụm máu.
Cơn đau trong cơ thể y như đâm xuyên qua xương cốt, cùng lúc đó, một sức mạnh quen thuộc khác đang thức tỉnh từ trong huyết mạch.
Sắc mặt Langmuir không còn chút máu, run rẩy giơ tay lên.
Pháp lực của mình!
Quả nhiên...
Năng lượng tồn tại trong cơ thể mình suốt bảy ngày qua chẳng phải pháp lực ngụy trang, mà là ——
"..."
Langmuir cắn răng gượng cười, thực ra y đã sớm đoán được rồi không phải sao?
Ngọn lửa đen dữ dội rõ ràng gần giống hệt như năng lượng khi Hôn Diệu lấy lại ma lực. Một tiếng "Ma Vương" của binh lính ma tộc trước khi chết...
Chúc phúc? Không có lời chúc phúc nào của Đức Mẹ cả, chỉ là có người đã tạm thời phong ấn pháp lực của y, rồi lại rót ma lực vào trong huyết mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-sa-day-vuc/3387753/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.