Chỉ có trẻ con mới nói mãi mãi.
———
Tôi đã từ bỏ việc học tiếp và quyết định ở lại nước. Lúc quay về New York làm thủ tục, tôi còn đang suy nghĩ nên giải thích với Lục Viễn như thế nào.
Xử lý xong chuyện trường lớp, ngày hôm sau tôi đi gặp Lục Viễn, vết thương gần như lành hẳn nhưng sắc mặt anh lại hơi tái nhợt, tôi hỏi anh: “Gần đây ngủ không ngon sao?”
Anh không trả lời, ngược lại nhíu mày: “Giọng em sao vậy, chưa hết cảm nữa à?”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Đúng vậy, lần trước sau khi gọi nhau xong, đêm đó tôi thật sự bị cảm.
“Vẫn bị anh phát hiện” Tôi do dự, cuối cùng vẫn kể chuyện trong nhà cho anh nghe, nếu quyết định rồi thì cứ thành thật với nhau đi, hai chúng tôi có bao nhiêu lời thề non hẹn biển chưa kịp thốt, giờ chỉ còn lại lời chia tay.
“Em sẽ không học tiếp nữa mà ở lại nước chăm sóc cha mẹ. Xin lỗi anh, em không thể tiếp tục ở cạnh anh nữa, anh... hãy sống cho tốt. Mấy năm gặp được anh, em trải qua vô cùng vui vẻ, cảm ơn anh đã dạy rất nhiều thứ. Em hy vọng anh sẽ không bị quá khứ ám ảnh bởi nữa, hãy đấu tranh cho tự do và ước mơ của mình, anh chắc chắn sẽ có một cuộc sống tươi đẹp.”
Tôi nhịn xuống nước mắt nói xong lời này, cả phòng ăn đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thìa lạnh lẽo va vào thành bát.
Qua một lúc lâu anh ấy mới lên tiếng: “Em không có lỗi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nhin-nui-xa/895341/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.