Thích Dương hút một hơi thuốc, chậm rãi phun ra, cầm bao vứt xuống người Xuyên ca mới rời chân đi. Xuyên ca khù khụ ho mấy tiếng, bắt đầu phì phò thở gấp.
“Cút!”
Có lẽ là đau quá, tên Xuyên ca kia thử mấy lần đều không bò dậy được. Cuối cùng vẫn là mấy anh em bên cạnh đứng lên ôm gã chạy đi. Lục Giai Ý chạy tới, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Thích Dương. Thích Dương cũng không để ý đến cậu, từ trên đất dựng xe lên, chân dài khoác lên, trực tiếp từ bên người cậu đạp xe rời đi.
“Cái kia…” Lục Giai Ý thấy thân ảnh Thích Dương biến mất ở đầu đường, có phần nản chí nói “…cảm ơn cậu.”
Cậu buông chổi ra, nhặt cặp sách ở dưới đất lên, sau đó đem đồ đạc khác đều nhét vào trong. Cuối cùng đứng dậy cẩn thận nhìn mặt đất một lượt. Sau đó ở chỗ xe Thích Dương vừa đổ, phát hiện một cây bút máy.
Cậu khom lưng đem cây bút máy kia nhặt lên. Thân bút đã bị giẫm vỡ, nắp bút cũng không biết ở chỗ nào. Cậu tìm hơn nửa ngày mới tìm thấy ở góc tường. Còn ở góc tường kia nhìn thấy cục gạch vỡ thành hai nửa, có dính máu.
Trên đường thật xa mới có một ngọn đèn, bóng đêm phảng phất tràn ngập sương mù, hoa hải đường tản mát mùi thối rữa.
Lục gia ở hàng cuối Quế Hoa Lí, từ cổng tiểu khu vào còn phải đi rất xa. Tiểu khu bọn họ đã cũ rồi, trong đây có một cái lán nhựa lớn, bên trong là một cái chợ cóc. Bởi vì có rất nhiều người bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-lang-luon-khong-dat-tieu-chuan/194946/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.