Áo bóng rổ màu đen, trước ngực một số bảy màu đỏ.
Thích Dương mặc chính là áo bóng rổ số bảy.
Lục Giai Ý lập tức đứng thẳng người, phủi đất trên cánh tay, chủ động nói: “Không sao.”
Hắn vừa rửa mặt, trên mặt còn ướt, tóc trên trán cũng ướt nhẹp, khuôn mặt trắng nõn bệnh trạng, vẻ mặt trấn tĩnh. Thích Dương nhìn cậu một cái liền cầm bóng rời đi, không nói năng gì.
Từ Lâm lúc này mới chạy tới, ôm cà men hỏi: “Giai Ý, cậu không sao chứ?”
Lục Giai Ý tim vẫn còn đập hơi nhanh, nói: “Không có việc gì.”
Chỉ là cà men của cậu, sứ cũng sứt mất một miếng.
Lục Giai Ý quay lại bồn nước rửa đôi đũa. Lúc trở về đi qua sân bóng rổ, Từ Lâm quay đầu nhìn, nói: “Năng lực trệ không của Thích Dương đúng là cực kỳ tốt nhỉ?”
Lục Giai Ý không hiểu liền hỏi: “Trệ không là gì?”
“Cậu không thấy hắn nhảy vô cùng cao, sau đó thời gian lơ lửng trên không trung so với người bình thường cũng dài hơn sao? Đó gọi là năng lực trệ không. Phải là người có khả năng bật nhảy cực tốt, thắt lưng có sức mạnh thì thời gian trệ không mới dài. Hắn nổi danh nhất chính là năng lực trệ không này. Nhất trung chúng ta không có ai có thể so được với hắn.”
“Ồ.” Lực Giai Ý nói, “Hắn nhảy quả thực rất cao.”
Một người thoạt nhìn lười nhác lạnh lùng như vậy, lại có sức bật khiến người ta sợ hãi.
Lớp 11-6 nằm cạnh bãi tập khu dạy học tầng 1, đi qua sân bóng rổ và sân bóng chuyền liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-lang-luon-khong-dat-tieu-chuan/194945/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.