Lục Giai Ý càng nghĩ càng cảm thấy Thích Dương người này nhìn như hũ nút nhưng thực ra rất chu đáo, chỉ cần hắn chịu để tâm thì sẽ trở nên rất ấm áp.
Cậu ngồi phía sau xe, túm lấy áo Thích Dương hỏi: “Xe đạp khó đi không?”
“Cậu muốn học à?”
“Có cơ hội tớ sẽ thử.” Lục Giai Sy cảm thấy biết đi xe rất thuận tiện, muốn đi đâu thì đi. So với xe ngựa còn tiện lợi hơn, còn có thể rèn luyện thân thể.
Cậu bây giờ rất cần rèn luyện thân thể. Giống như mấy ngày nay trời vừa lạnh một chút liền bị ho rồi, thấy rõ thân thể không được khỏe mạnh lắm.
“Đợi trời ấm lên đi.” Thích Dương nói.
Trời lạnh, ngã một cái cũng thấy đau.
Trời thật sự rất lạnh, lúc này mới là hạ tuần tháng mười, mưa một cái nói chuyện đều có thể thở ra khói. Lục Giai Ý ngồi ở phía sau, trong lòng lẩm nhẩm nội dung lát nữa sẽ kiểm tra Thích Dương.
“Thục Đạo Nan” và “Tỳ Bà Hành”, tính là loại khó thuộc trong thơ cổ, cậu có chút hối hận chọn cho Thích Dương hai bài thơ khó như vậy, sợ đả kích chí tiến thủ của hắn.
Hôm nay tuy không mưa nhưng trên đường vẫn có nước đọng, thể dục buổi sáng đại khái sẽ bỏ không tập. Nhưng huấn luyện của đám Thích Dương lại không thể ngừng, có lẽ phải tập trong phòng. Trước khi Thích Dương phải đi huấn luyện, cậu kiểm tra hắn.
“Có thể thuộc bao nhiêu thì thuộc bấy nhiêu.” Cậu nói với hắn.
Thích Dương có điểm không tự nhiên hỏi: “Thật sự phải học à?”
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-nguyen-lang-luon-khong-dat-tieu-chuan/1370991/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.