Qui Nhơn một thành phố ven biển, có lẽ vì sống đây khá lâu nên cô gái nhỏ rất thích biển. Cơn gió mát lạnh từ biển khơi thổi vào, tiếng sóng rì rào đập vào những ghềnh đá, thật bình yên biết bao nhiêu. Cô biết cái chết của Khang chỉ là sự mở đầu của cuộc đại chiến sắp tới.
Máu, nước mắt và những đau thương, mất mát sẽ còn nhiều hơn nữa. Nhưng phải làm sao cô mới có thể thức tỉnh người chú đáng kính của ngày xưa? Phải làm sao Huy mới thoát khỏi cuộc chiến này? Phải làm sao mới có thể hạ thấp mức tổn thất về người và của?
Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu cô gái nhỏ mà chẳng hề có câu trả lời. Nhìn cặp đôi của anh trai, nhìn Huy đùa vui dưới biển lại làm tâm trạng cô thêm nặng nề. Cô yêu họ và cô không muốn họ chịu bất kì sự tổn thương nào. Nhưng thật lòng cô chẳng biết làm sao cả. Cô gái cười nhạt, cố nén không cho nước mắt tuông rơi, cố không làm mọi người lo lắng.
"Ước gì thời gian ngừng trôi nhỉ?"
Cái giọng trầm buồn khẽ vang bên cạnh, không giấu vẻ luyến tiếc trong câu nói. Cô gái khẩy cười, nhìn kẻ vừa nói rồi đôi mắt lơ đễnh nhìn phía chân trời. Sau lúc lâu im lặng, Nguyệt tiếp tục câu nói.
"Ba tuần rồi, thật bình yên."
"Bên nhau được ngày nào thì hay ngày đó thôi."
Cuối cùng cô gái cũng lên tiếng, giọng run run, nước mắt đọng ở khoé mi chỉ trực trào tuông ra. Nguyệt nhìn cô, bàn tay buông lõng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-mau/2061785/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.