“Chính Chính này, em nói nếu, chỉ nếu thôi, nếu như em phạm một sai lầm lớn, có thể người ngoài nhìn vào không chấp nhận được, anh có tha thứ cho em không?”
Câu hỏi của cô khiến anh nghi hoặc:
“Sao vậy, em gặp rắc rối gì sao, nói tôi nghe, tôi giải quyết cho em.”
“Trả lời câu hỏi của em trước đã.”
“Tôi sẽ không bao giờ trách em.” anh kiên định nói.
Khi anh nói ra câu ấy, lòng cô càng trở nên nặng trĩu đi như cả quả núi đè ập xuống. Việc cô làm sắp tới có thể sẽ khiến cho anh hận cô, mãi mãi không muốn gặp lại cô nữa. Đang mải mê suy nghĩ, cô bị câu hỏi của anh kéo về hiện thực:
“Sao vậy, có chuyện gì sao, kể tôi nghe.”
“Không sao cả, do em suy nghĩ nhiều thôi, Chính Chính em muốn nghỉ ngơi.”
Nói rồi cô bước ra khỏi thư phòng và quay về phòng ngủ để lại anh cứ ngơ ngác ngồi đó, chẳng hiểu nỗi bất an từ đâu mà dâng trào trong lòng anh. Mấy ngày hôm nay anh cảm thấy cô rất lạ, rất hay hỏi những câu như vậy khiến anh lo lắng đứng ngồi chẳng yên.
Sáng ngày hôm sau ở văn phòng cô không nói với anh một lời nào cả mặc cho anh hỏi cô cũng chỉ trả lời vài câu cho có rồi thôi. Mãi đến gần cuối ngày cô mới mở miệng ra nói với anh:
“Chính Chính, cho em mượn máy anh chút, máy em sập nguồn rồi.”
“Đây.” nói rồi anh đưa cho cô laptop của mình.
“Anh không mở mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-mau-tieu-hoa-ki/3404113/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.