Trong phòng làm việc, Hàn Phong đang chăm chú xử lý vài hợp đồng làm ăn với đối tác mới thì điện thoại đột nhiên reo lên:
“Bạn tôi rảnh tới mức nay có thời gian gọi cho tôi sao?” vẫn là cái giọng điệu cợt nhả như vậy.
[Hàn Phong!] ngữ khí lạnh toát của Hạ Chính Du bay qua đường không khí ship thẳng đến tai Hàn Phong khiến Hàn Phong rợn người.
“Đùa, đùa chút thôi mà, cậu không có khiếu hài hước gì cả.” Hàn Phong lắp bắp.
[Cậu điều tra lại lai lịch Tiểu Kiều giúp tôi, tốn chút thời gian cũng được, tôi cần thông tin chính xác nhất.]
“Hấy này, cậu không tin năng lực của tôi à, nếu cậu không tin năng lực của tôi thì ít nhất cũng phải tin người của tôi chứ.” Hàn Phong có chút bất mãn nói.
[Tôi không tin năng lực của cậu.]
Nói xong Hạ Chính Du tắt máy để lại Hàn Phong ở đầu dây bên kia hóa đá, phải mấy hơn 2 phút Hàn Phong mới có thể tiêu hóa hết được câu nói ấy mà tức tối hét tên cậu bạn thân om sòm trong cái văn phòng may mà có cách âm, không thì nhân viên làm việc bên ngoài phải đi khám tai định kì.
Về phần Hạ Chính Du, sau khi anh gọi điện thoại xong quay vào bếp thấy cô ngồi chờ bánh chín mà ngủ quên trên ghế, nhìn cô như vậy anh cũng nhẹ lòng hơn, anh tiến đến vươn tay ra bế cô lên làm cô mơ màng tỉnh giấc, cứ nghĩ cô cứ vậy mà tỉnh luôn không ngờ cô ôm cổ anh, gục đầu vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-mau-tieu-hoa-ki/3404112/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.