Đêm không sao, mây phủ che trăng, không gian hắc ám mịt mù, luôn khiến người ta sinh ra nỗi kính sợ.
“Có thể nghênh đón vị khách tôn quý như ngài đây, là vinh hạnh củachúng tôi!”, khuôn mặt nhìn không rõ dưới tấm áo choàng, hé lộ một nụcười, mang theo vài phần tối tăm lạnh lẽo, “Khách phải tuân thủ lễ củakhách, thì chủ mới giữ đạo với khách.”
“Khách đến tự nhiên như ở nhà mình là rất tốt đó!”, ta quay lưng vào hắn, bình tĩnh nói.
“Tuy là vậy, nhưng không thể vượt quyền chủ nhà, nếu ngài có hứngthú, xin mời tùy ý tham gia, nhưng đừng lo chuyện bao đồng quá nhiều,nếu không lại gợi lên sự thèm muốn thì không hay rồi. Thế giới dơ bẩnnày có lẽ không so sánh được với sự trong sạch bên đó của ngài nhỉ!”,hắn chậm rãi nói, từng chữ từng chữ rõ ràng, lời lẽ rời rạc giống nhưcảnh cáo, lại giống như uy hiếp.
Chuyện bao đồng?
Ta bỗng nhiên quay người lại, “Chuyện không phải của mình mà ngươi nói, là Doãn Kiếm sao?”.
“Haizzz, quả nhiên là khách quý, dung nhan khuynh quốc khuynh thành,điên đảo chúng sinh như vậy, đàn ông gặp cũng động lòng chứ đừng nói làphụ nữ, như vậy là không hay rồi”, hắn ta cố ý khoa trương, tỏ ra rấtkinh ngạc, “Thế giới của chúng ta sắp vì ngài mà xảy ra phân tranh rồi”.
“Tử Thần Vô Thương”, ta ôn hòa cười nói, “Những lời vô vị này để khi quay về địa ngục hãy nói, đừng có lạc đề”.
“Nụ cười mê người thế này, thực sự bi thảm nhất trần gian. Chủ củacõi U Minh, Minh Vương đại nhân, cho dù là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/39018/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.