Không phải là con người, lại có quan hệ với con người… là cái gì? Tanghĩ mình đã tìm ra được đáp án rồi. Một nơi, mỗi con người đều có thểvào được, cũng đều không thể vào được, bởi vì không ai biết được sự tồntại của nó, nhưng nếu như biết rồi…
Không gian còn sâu hơn dị thứ nguyên, khe hở ở bên trong khe hở, ámbên trong ám, vùng đất diệt tuyệt của ánh sáng, hư không, vắng vẻ, thâmu.
“Dạ Lạc”, bốn phương tám hướng truyền đến thanh điệu nhẹ dịu, “Đợi ngươi rất lâu rồi”.
Giọng nói này, tại sao nghe lại quen như vậy? Trong đầu ta đột nhiên lóe hiện linh quang, không phải chứ…
Phía trước, một điểm lửa sáng lắc lư, giống như có ai đó cầm lửa điđến vậy, càng lúc càng gần, nhưng không nhìn thấy được khuôn mặt saungọn lửa, hoặc là nói, không có ai cầm chùm sáng đó cả. Nó hoàn toàn tựmình bay đến, giống như quỷ hỏa của u dị, từ xa mà đến, dần dần phóngto, cuối cùng hình thành một bóng người, bóng người mơ hồ, cùng với bước chân chậm rãi có tiết tấu càng lúc càng rõ ràng.
Ta bất giác sững sờ mấy giây, từng giả tưởng đến rất nhiều tìnhhuống, duy nhất có cảnh tượng này, trong nháy mắt khiến ta hoảng hốt, hư giả của sự thực, có lúc, ánh mắt sẽ lừa người ta.
Trước mắt… là ta? Giống y như đúc! Vưu Ni ngụy trang thành một Dạ Lạc khác sao? Thêm vào đó, giọng nói kia, phải khen là sự phục chế hoàn mỹ, không chút khuyết tật, khiến ta đột nhiên sản sinh ra một cảm giáckhông đúng, Dạ Lạc thực sự là hắn ta, không phải ta.
Cảm giác… rất kỳ diệu!
“Vưu Ni?”
“Dạ Lạc.”
“Ngươi thích biến thành hình dáng của người khác?”
“Hình dáng của bất cứ người nào đều là hình dáng của ta.”
Cảm giác… rất kỳ quái! Mọi người có thể tưởng tượng bản thân mình đang tự nói tự nghe với bóng dáng của mình trong gương.
“Có thể trả lại Tiểu Ly cho ta rồi.”
“Dạ Lạc, ngươi thật ngây thơ!”
“Tùy ngươi nói ra sao thì nói, người muốn tìm là ta, chuyện không liên quan đến đệ đệ ta.”
“Đệ đệ? Ngươi có coi cậu ta là đệ đệ không?”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Thử hỏi người anh trai là ngươi đây có làm tròn chức trách không?Tiểu Ly luôn vì ngươi, nhưng mà ngươi không chỉ một lần khiến cậu talạnh lòng, vô duyên vô cớ bị đại ca mình tin tưởng nhất phong ấn, muốnđòi công bằng cho ngươi, nhưng lại bị ngươi giam cầm, muốn bảo vệ ngươikhông bị tổn thương, lại bị ngươi trách cứ, sợ mất đi ngươi, đưa ra lờikhuyên tốt, ngươi lại hết lần này đến lần khác làm trái ngược lại, tổnthương trái tim của cậu ta, cũng không làm điều cậu ta muốn, Tiểu Lymuốn một người ca ca thế nào, ngươi thật sự hiểu rõ sao?”
“Ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, ta hiểu rõ Tiểu Ly hơn bất cứngười nào, cho nên, đệ đệ của ta chỉ có thể là của ta, không phải là của người khác”, ta nhanh nhẹn hiện ra kiếm của Thẩm phán, khẩu khí nhànnhạt mà lạnh lẽo, “Được rồi, trả đệ ấy cho ta đi!”.
Hắn ta khẽ cười mấy tiếng, trong tay đột nhiên hiện ra một thanh kiếm của Thẩm phán khác! Có nhầm hay không vậy, vũ khí cũng phục chế giốngnhư đúc, nhớ lại lúc đầu, vì thanh kiếm này, ta suýt chút nữa đã bỏ mạng nơi hoàng tuyền.
“Dạ Lạc, tự vấn lòng mình xem, ngươi thật sự không mảy may áy náy sao?
Quá đáng đối với Tiểu Ly như vậy, ngươi vẫn có thể an tâm thoải mái sao?”
“Ta thực sự đã làm sai không ít, nhưng mà những điều này chẳng liênquan gì đến việc có an tâm thoải mái hay không. Ta chỉ biết Tiểu Ly cầnta, ta sẽ không rời xa đệ ấy, chỉ đơn giản như vậy”, thân kiếm rực rỡtràn lên ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, trong không gian hắc ám trôngcàng rạng rỡ chói lòa hơn.
Hắn ta thấp giọng cười lạnh, giơ kiếm lên cao, mũi kiếm bắn lên bầutrời một luồng ánh sáng, lập tức tuôn ra quang vân màu vàng kim, mộtchiêu xử phạt, Vẫn Diệt, tuyệt chiêu cũng có thể bị lấy trộm? Thế đạo gì vậy? Ta như thế nhìn thấy mọi mặt của bản thân trước đây, tái hiện hồiức trực tiếp sao?
“Ngươi nghĩ quá đơn giản, cậu ta không cần ngươi, mà cần một ngườianh trai có thể khiến cho cậu ta cảm thấy kiêu ngạo, tự hào. Dạ Lạc,nhìn bộ dạng của bản thân mình bây giờ đi, yếu đuối bất lực, không cóchí lớn, tầm thường nhỏ nhoi, cam chịu sa đọa, đệ đệ của mình cũng chẳng bảo vệ nổi, còn nói cần cái gì chứ? Ngươi có tư cách gì làm anh traicậu ta?”
Từng câu chất vấn lạnh lùng, nói ta vẫn có thể duy trì được bìnhthường, bình tĩnh không có biến động gì là giả, đặc biệt là câu nói“Ngươi có tư cách gì làm anh trai cậu ta?”, trái tim ta đột nhiên thắtđau, giống như bị đâm cho một nhát đao, còn đau hơn hàng ngàn lần so với vết thương do ngân tiễn phát tác.
Đúng lúc ta đang phân tâm, quang vân tập trung trên đỉnh đầu bắnxuống vô số gai sắc thiêu cháy, đâm linh hồn đâm thành nghìn khe trămlỗ, mỗi một mũi kim đều nóng bỏng đau đớn, khiến người ta đau không muốn sống, cực hình thiêu đốt không sót lại chút gì.
Ta vô thức vung kiếm ngăn cản, miễn cưỡng duy trì được một trận, vòng tiếp theo, thế tấn công càng lúc càng dày đặc, cánh tay, thân trước vàsau lưng ta đã bị rạch ra mấy chỗ, cảm giác đau đớn của ngọn lửa nóngbỏng trực tiếp ăn sâu vào linh hồn. Tay phải ta không kìm được mà runrẩy, bị ép dừng lại, mắt thấy gai lửa bức gần, trong tay áo trái, mộtđóa sen bay ra, chớp mắt liền hình thành bức tường bảo vệ, tạm giải trừđược nguy hiểm.
Ta thở phào một hơi, bị chiêu thức thường dùng của mình trước đây vây khốn, thật sự rất châm biếm đó! Ta chưa từng nghĩ rằng ma liên của Phạn Nghiệp lại có chỗ dùng đến, phối hợp với Minh Sát Ẩm Sinh Giới ngănchặn đòn tấn công hủy diệt. Nhưng thế cục vẫn chưa xoay chuyển, khôngbiết tiếp theo đây, nếu hắn sử dụng xử phạt cấp độ hai, Tuyệt Phạt, thìcó còn ngăn cản được không? Ta chưa từng nghĩ đến việc dùng giáo củamình đâm vào khiên của mình, càng chưa từng trải qua, hơn nữa, còn tồntại một vấn đề hiện thực rất khúc mắc, kiếm của Thẩm phán chỉ có ta cóthể phát huy được uy lực của nó, Minh Sát Ẩm Sinh Giới cũng là phát minh của ta, ai có thể trải nghiệm?
Nếu muốn nắm chắc quyền chủ động, thì bắt buộc phải xem ai ra taynhanh hơn. Chiêu thứ nhất, hắn đã nắm được điểm yếu của ta, vừa tấn công đã trúng, mà đối với hắn, ta gần như chẳng hề biết gì, kết quả đã chịuthiệt lớn. Không, có lẽ còn có cơ hội, dù sao những điều ta biết, hẳnđều biết, trước mặt là một phiên bản khác của ta, ta không hiểu rõ đượcVưu Ni thế nào, nhưng hiểu rõ bản thân mình, điều này sẽ tồn tại khe hởđể giành được thắng lợi.
Quả nhiên rất phí sức, kẻ địch lớn nhất luôn là chính mình, lời nói chí lý lưu truyền thiên cơ, quả thật quá đúng.
“Dạ Lạc…”
“Còn muốn nói điều gì?”
“Dư vị bị chính mình trừng phạt… thế nào?”
“Rất thảm hại.”
“Ngươi thật sự hài lòng với bản thân mình như thế sao? Nguyện cứ đần độn như thế này, không biết cái gì là kết thúc?”
“Xin lỗi, con người ta khá là tự yêu mình.”
“Lạc lối trầm trọng, lại không tự biết, ngươi không muốn có được sựcứu vớt sao? Từ trong nguyền rủa, tội nghiệt và cái chết có được sựtrùng sinh sao?”
“Nói thực lòng, ta rất muốn, còn muốn hơn bất cứ người nào, cũng tintưởng vận mệnh có thể thay đổi, nhưng mà đối với ta mà nói, số mệnh thay đổi là một số mệnh khác, mục đích không thay đổi, chỉ là đường đi không giống nhau mà thôi. Nói trắng ra là, ta đã quen rồi. Nếu như có mộtngày, những thứ này đột nhiên rời xa ta, đột nhiên giải thoát, trái lại, ta sẽ không thích ứng, đây chính là ta, Dạ Lạc, vì nguyền rủa, tộinghiệt, tử vong mà sinh ra, cứu vớt vô vị thì có ý nghĩa gì chứ? Câu trả lời của ta, ngươi đã hài lòng chưa?”
“Hài lòng, ta hài lòng với sự tự lừa mình lừa người của ngươi, ngươilừa gạt người khác, và lừa gạt chính bản thân mình, dưới nội tâm ngụytrang có sự cố chấp mãnh liệt không gì so sánh được, trên miệng nóichẳng có vấn đề gì, nhưng trong lòng ngươi khát vọng, vô cùng khát vọng, từng giờ từng phút khát vọng được cứu vớt. Ngươi dùng vỏ ngoài dịu dàng để che giấu đi chấp niệm cực đoan của mình, ngươi hận, từ thời khắcđược sinh ra trên đời này, ngươi đã hận, ngươi hận Thần Tộc, hận yêu ma, hận thế nhân, hận tất cả mọi thứ trong vũ trụ. Nỗi hận của ngươi quánhiều, quá mạnh, vượt ra ngoài tầm khống chế, vượt qua dung lượng của cả vũ trụ này, không ai có thể tải nổi, bị ngươi chôn giấu dưới tầng sâunhất của ý thức, ép bức khiến nỗi hận biến thành vô hận. Dạ Lạc, ngươithật sự quên rồi sao? Bởi vì quá xấu xa, ngươi liền không dám đối mặt,lựa chọn chạy trốn. Đúng, ngươi đang chạy trốn, vẫn luôn luôn chạy trốn, chạy trốn chính mình, cho nên mới có Tiểu Ly, ngươi đem toàn bộ tìnhcảm của mình dồn vào người cậu ta, cậu ta biết hỷ, biết bi, biết nộ,biết hận, ngươi biến nội tâm bẩn thỉu, chân thực của ngươi thành vật cụthể, cho nên, ngươi bảo vệ chu toàn cho cậu ta, yêu thương cậu ta hơn cả bản thân mình, chỉ vì cậu ta là quái vật u ám nhất do ngươi dưỡng ra.”
“Câm miệng”, ta nghe đến mức toàn thân lạnh băng, ngón tay khôngngừng run rẩy, trái tim bị cắt ra, ướt đẫm máu, lại bị lôi ra, trìnhhiện ngay trước mặt, bị thù hận xâm thực ăn mòn, xấu xí nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]