Không phải là con người, lại có quan hệ với con người… là cái gì? Tanghĩ mình đã tìm ra được đáp án rồi. Một nơi, mỗi con người đều có thểvào được, cũng đều không thể vào được, bởi vì không ai biết được sự tồntại của nó, nhưng nếu như biết rồi…
Không gian còn sâu hơn dị thứ nguyên, khe hở ở bên trong khe hở, ámbên trong ám, vùng đất diệt tuyệt của ánh sáng, hư không, vắng vẻ, thâmu.
“Dạ Lạc”, bốn phương tám hướng truyền đến thanh điệu nhẹ dịu, “Đợi ngươi rất lâu rồi”.
Giọng nói này, tại sao nghe lại quen như vậy? Trong đầu ta đột nhiên lóe hiện linh quang, không phải chứ…
Phía trước, một điểm lửa sáng lắc lư, giống như có ai đó cầm lửa điđến vậy, càng lúc càng gần, nhưng không nhìn thấy được khuôn mặt saungọn lửa, hoặc là nói, không có ai cầm chùm sáng đó cả. Nó hoàn toàn tựmình bay đến, giống như quỷ hỏa của u dị, từ xa mà đến, dần dần phóngto, cuối cùng hình thành một bóng người, bóng người mơ hồ, cùng với bước chân chậm rãi có tiết tấu càng lúc càng rõ ràng.
Ta bất giác sững sờ mấy giây, từng giả tưởng đến rất nhiều tìnhhuống, duy nhất có cảnh tượng này, trong nháy mắt khiến ta hoảng hốt, hư giả của sự thực, có lúc, ánh mắt sẽ lừa người ta.
Trước mắt… là ta? Giống y như đúc! Vưu Ni ngụy trang thành một Dạ Lạc khác sao? Thêm vào đó, giọng nói kia, phải khen là sự phục chế hoàn mỹ, không chút khuyết tật, khiến ta đột nhiên sản sinh ra một cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-dem/2315502/quyen-12-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.