Tiêu Hạc Vân chỉ băng bó hai bàn tay đỡ đao của Cố Tịch Lam, còn lại vết thương trên người đều do Tiểu Lỵ bôi thuốc. Sau đó Tiểu Lỵ còn chu đáo đem đến một phần cháo thuốc bắc.
Dưới sự uy hiếp của Tiêu Hạc Vân Cố Tịch Lam khốn khổ ăn xong chén cháo vừa hôi vừa đắng rồi mới được thả đi nghỉ ngơi.
Có lẽ vì đã liệu trước tình hình nên Tiểu Lỵ không về mà ở đó trông coi Cố Tịch Lam. Đến nửa đêm cô bị vết thương hành sốt mê man. Trong đôi mắt kèm nhèm Cố Tịch Lam hình như thấy chiếc mặt nạ đen tuyền đang kề sát mặt mình.
Bởi vì nửa tỉnh nửa mê nên Cố Tịch Lam vẫn loáng thoáng nghe Đồng Ấn nói với Tiểu Lỵ.
"Mất máu quá nhiều nên phát sốt, ngươi không nên đắp chăn cho cô ta như vậy càng làm vết thương ẩm ướt thêm. Y phục quá dày cởi ra!"
Miệng nói Đồng Ấn vừa động tay kéo luôn chiếc chăn đang quấn chặt Cố Tịch Lam. Nhưng cho dù phát sốt nhưng từng cơn lạnh cóng cứ kéo tới. Cố Tịch Lam nghiến răng co người như con tôm giữ chặt chút hơi ấm của mình. Hai bên giằng co qua lại làm cổ áo của Cố Tịch Lam lệch hẳn qua một bên thấp thoáng trông thấy trung y màu trắng bên trong. Tiểu Lỵ nhịn không nổi bèn đi tới can ngăn Đồng Ấn.
"Để thuộc hạ làm cho, người tránh mặt một chút là được."
Đồng Ấn không hề nghĩ gì cả chỉ quan tâm cho người bệnh nên mới hành động nhanh hơn suy nghĩ. Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-yeu-cung/2979460/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.