Chương trước
Chương sau
Tiêu Hạc Vân tán gẫu rất lâu rồi mới chịu đi về mà không biết rằng mình đã bị nghi ngờ.

Sở dĩ mới mờ sáng y đã lặn lội đến đây là bởi vì tò mò.

Đêm qua Đồng Ấn vừa vào phòng thì Tiêu Hạc Vân cũng theo sau.

Trong phòng hai người đang bận rộn chăm sóc cho Cố Tịch Lam nhưng thần y Tiêu Hạc Vân thì ngồi chồm hổm trên nóc nhà, vậy còn ra chiều bực bội nhìn vào cái lỗ nhỏ mình vừa chọc ra lẩm bẩm không ngừng.

"Ngu ngốc! Phải nên nói lời ngon ngọt dỗ dành chứ, nữ nhân khi lâm bệnh chính là lúc phòng bị yếu ớt nhất. Còn không biết ôm người ta!"

Nói không đã còn chống cằm nghiến răng một vẻ mặt tức mà không có chỗ phát tiết.

Ngay khi Tiêu Hạc Vân vừa giở ngói thì Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường liền nhảy lên ngọn cây phía xa để tránh tai bay vạ gió. Quả đúng như hai người dự liệu Tiêu Hạc Vân chưa kịp dứt câu thì cả người ngã ra sau suýt thì lăn xuống đất. Một hòn đá chui qua lỗ nhỏ đập thẳng vào mi tâm nhưng Tiêu Hạc Vân còn chưa kịp thốt ra đau đớn thì Hắc Bạch Vô Thường đã nhanh chóng điểm huyệt của y sau đó cắp nách lôi người bay đi.

Bị đau lại còn không cho xem trộm, đoạn đường đi Tiêu Hạc Vân vùng vẫy như bị bắt cóc thiếu điều la hét đến khản cổ nhưng Hắc Bạch Vô Thường vẫn mắt điếc tai ngơ.

Đến khi vừa được thả vào trong viện của mình Tiêu Hạc Vân bèn lao đến tặng cho hai kẻ đang cười chế nhạo mình vài chưởng. Nhưng bởi vì võ công không bằng người nên thành một cuộc rượt đuổi không cân sức. Đánh đến khi tay chân mệt mỏi rã rời Tiêu Hạc Vân mới ngồi phịch xuống ghế, y tu một hơi hết sạch ly trà mà thuộc hạ đưa đến sau đó mới xòe tay ra cầm lấy hung khí lúc nãy làm đau mình đưa đến trước mắt Bạch Vô Thường.

"Các ngươi nhìn cho kỹ đi! Tên cung chủ phá gia chi tử nhà các ngươi đã làm gì. Hắc Ngọc Hoàn mà giang hồ ai ai cũng thèm muốn vậy mà hắn dùng làm công cụ để ám sát ta. Sớm muộn gì Trấn Yêu Cung này cũng bị hủy trong tay tên cung chủ này mà thôi. Ta..!"

Chửi còn chưa đã thì hai tên trắng đen đã biến mất không thấy tăm hơi, hại cho Trang Bạch Tế suýt thì khí huyết công tâm ngất xỉu tại chỗ.

"Hắc Bạch Vô Thường! Cái bọn khốn ăn cây táo rào cây sung, sau này Đồng Ấn mà nổi điên ta sẽ không đứng ra cầu tình cho hai ngươi nữa. Ta sẽ để hắn đem hai ngươi cho Đan Băng Vân chơi chán rồi phế bỏ võ công quăng vào rừng cho heo đạp ngựa xéo các ngươi thành tám ngàn mảnh mới thôi!"

Chửi một tràng dài vẫn chưa hả giận Tiêu Hạc Vân nhét luôn viên ngọc vào trong áo.

"Làm như ta thèm nhìn lén lắm, cỡ như cung chủ nhà các ngươi dám làm gì người ta ta liền không mang họ Trang."

Một đêm này trôi qua kẻ được chăm sóc ấm áp dạt dào nhưng vẫn có người mang tâm sự nặng nề chẳng biết nói cùng ai. Đoan Phỉ chỉ có ý tốt muốn đến thăm Cố Tịch Lam vì dù sao đây chính là hộ pháp thứ tư của Đồng Ấn mà cô thân là trưởng lão nên dù ít hay nhiều cũng phải quan tâm thuộc hạ một chút. Nhưng xui xẻo thế nào lại đụng mặt Tang Phần Phần.

Vừa nhác thấy Đoan Phỉ cô nàng bèn vui vẻ chào hỏi sau đó là tiếp tục giở bài cũ nói dối với Đoan Phỉ rằng mình ở trong Tiêu Dao Cư được cung chủ đến thăm thế nào, đi dạo với y ra sao vân vân khiến cho bao nhiêu bực tức đang được Đoan Phỉ cố gắng dồn nến mấy ngày nay như muốn sôi trào ra bên ngoài. Cô hằn học hỏi Tang Phần Phần.

"Ngươi đến đó mới mấy ngày, cung chủ công việc bề bộn làm sao có thời gian đi dạo với ngươi?"

Khóe môi Tang Phần Phần từ từ giãn ra khoe hàm răng trắng đều tăm tắp.

"Cung chủ quả thật rất bận nhưng thỉnh thoảng người vẫn cùng với thuộc hạ thả bộ vào buổi tối."

Giống như nghĩ đến chuyện gì nụ cười Tang Phần Phần ẩn chứa thêm vài phần e lệ làm cho Đoan Phỉ càng thêm nổi nóng.

"Ngươi cười cái gì?"



Giật mình vì phát hiện ra giọng nói có phần gắt gỏng của Đoan Phỉ, Tang Phần Phần bèn thu lại nụ cười ấp úng trả lời.

"Không có gì!"

Đang còn muốn mắng vài câu trút giận thì thoáng thấy bóng Đồng Ấn phía xa, y đang lắng nghe Phục Hy nói gì đó nên không để ý thấy Đoan Phỉ và Tang Phần Phần nên đến khi bị Đoan Phỉ phát hiện Đồng Ấn chẳng còn cách nào chỉ có thể tiến lên phía trước. Đợi hai người hành lễ xong Đồng Ấn mới ra hiệu đứng lên, chắp tay sau lưng thờ ơ bước tiếp.

"Cung chủ! Người đi đâu vậy?"

Phục Hy có thể nghe rõ tiếng thở dài của vị đi phía trước vì thế mới quay lại thay Đồng Ấn trả lời Đoan Phỉ.

"Cung chủ trên đường trở về Tiêu Dao Cư!"

Tang Phần Phần chính là chưa gặp hổ giữ nên chẳng sợ gì. Vẫn là nụ cười mềm mại nói với Đồng Ấn.

"Thuộc hạ vừa đi thăm Tịch Lam về, khí sắc của muội ấy rất tốt."

Đồng Ấn xoay lại mắt lạnh nhìn Tang Phần Phần.

"Bổn tọa khi nào thì cho phép ngươi tự do đi lại ở nơi này?"

Mỗi lời nói ra đều không có tí độ ấm nào, vậy mà Tang Phần Phần chẳng hề chùn bước.

"Cung chủ tha tội! Là do Phần Phần lo cho vết thương của Tịch Lam nên mới cả gan đến thăm. Sau này Phần Phần sẽ ở trong Tiêu Dao Cư không đi đâu cả!"

Lời nói chứa đầy hàm ý nhằm khiến cho Đoan Phỉ hiểu lầm.

Luận về thấu hiểu tính cách con người Tang Phần Phần rất tự tin. Đoan Phỉ người này tuy lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ thờ ơ nhưng lại rất quan tâm đến Đồng Ấn. Có lẽ là ái mộ nên chỉ cần là chuyện nhỏ đều đoán già đoán non.

Đúng như Tang Phần Phần dự tính mi mắt Đoan Phỉ hơi nhíu lại bàn tay trắng nõn siết chặt vạt áo gắt gao nhìn chằm chằm Tang Phần Phần.

"Vết thương ngươi thế nào? Nếu đã chuyển biến tốt thì nên dọn ra ngoài. Ngươi là nữ nhân không nên ở lại Tiêu Dao Cư, cung chủ chỉ thích yên tĩnh một mình."

Lúc này tâm tình Đồng Ấn đang nóng nảy bực bội. Không còn rảnh rỗi mà để ý Đoan Phỉ nói cái gì.

"Hừ!"

Y phẩy tay đi thẳng bỏ lại Đoan Phỉ và Tang Phần Phần.

Dù sao Đoan Phỉ cũng là trưởng lão và còn là người ái mộ cung chủ nhà mình, Phục Hy không thể cứ thế mà đi thì sẽ làm Đoan Phỉ bẽ mặt. Hắn quay sang nhã nhặn nói đỡ cho Đồng Ấn.

"Cả ngày nay cung chủ bận rộn đủ điều chắc là hơi mệt. Hôm khác Đoan trưởng lão hãy đến tán gẫu. Bây giờ chúng ta nên về thôi!"

Đồng Ấn không đả động gì tới mình Tang Phần Phần liền hiểu cô vẫn được phép ở lại Tiêu Dao Cư. Vì thế ngầm cho Đoan Phỉ một ánh mắt rồi đi theo sau Phục Hy.

Thật ra nói Tang Phần Phần ở Tiêu Dao Cư cũng không đúng lắm bởi vì căn phòng nơi cô trú ngụ nằm tại một góc lẻ loi ở nơi này. Vì thế qua khỏi cổng lớn Tiêu Dao Cư sau đó là Tang Phần Phần một mình men theo đường nhỏ trở về nơi ở. Đồng Ấn đi thẳng vào thư phòng của mình mở ra tập giấy mà Đoan Phỉ vừa trình báo lúc sáng. Trong đó là toàn bộ điều tra về Tang Phần Phần.

Tang Phần Phần từ nhỏ đã là cô nhi lưu lạc đầu đường xó chợ. Một bữa nọ vì tranh chấp với lũ ăn xin nên bị bọn chúng vây đánh rồi treo cô ở trên một cành cây cao. Cứ như vậy đến tận hai ngày không ăn không uống, cứ tưởng Tang Phần Phần sẽ chấm dứt cuộc đời một cách lặng lẽ như thế nhưng ai ngờ đâu ông trời rủ lòng thương xót hôm đó Đồng Ấn đi ngang qua. Y đem Tang Phần Phần xuống mang cô lúc này mới mười tuổi đến quán ăn dưới trấn nhỏ cho ăn một trận no nê. Sau đó đưa cô đến ngôi trường chuyên nuôi dạy cô nhi mà viện trưởng chính là người quen của y.

Đọc đến đây Đồng Ấn mới nhớ lại sự việc này, sau khi y để Tang Phần Phần ở đó rồi mình cũng rời đi. Nhưng vài tháng sau có cố tình ghé lại xem Tang Phần Phần thích nghi được ở nơi này không thì viện trưởng báo là Tang Phần Phần chỉ ở đó một thời gian ngắn rồi lặng lẽ bỏ đi. Mọi người có tìm kiếm nhưng bặt vô âm tính. Vậy là Đồng Ấn cũng quên lãng chuyện này. Dù sao mỗi người có một lựa chọn của riêng, y chẳng thể ép buộc người ta làm theo ý mình được.

Một bóng đen từ phía sau đưa tới vừa đọc vừa không kiêng nể bình luận thành tiếng.

"Ngươi thật đúng là đại thiện nhân, hễ ra đường là đem cô nhi về. Xem ra vị Tang cô nương này thật sự muốn trả ơn cứu mạng, thiết nghĩ người xưa có câu nợ ân tình thì phải dùng thân báo đáp. Theo ta thấy thì khả năng cao là Tang Phần Phần muốn thực hiện điều này. Nhưng mà phải xem cung chủ nhà ngươi có thuận theo hay không?"

Nếu nói trên đời này Đồng Ấn sợ nhất là gì thì đó chính là cái miệng của tên này. Hễ mà phát ngôn là y như rằng Đồng Ấn thấy phiền. Nhưng mọi khi là do thói quen hôm nay mới thật sự đau đầu.

Đầu y như muốn nứt ra, Đồng Ấn cảm giác được toàn bộ các mạch máu đang chảy ào ạt khắp tứ chi. Bỏ qua đau đớn đó Đồng Ấn vịn cạnh bàn để ổn định thân mình quay sang nhìn thấy gương mặt Tiêu Hạc Vân thì quát lên.

"Ngươi còn định dùng bản mặt đó đi gây họa ở đâu nữa? Đừng suốt ngày chạy nhảy lung tung. Thật là..!"

Tự dưng bị nạt ngang Tiêu Hạc Vân tức lắm định xông tới thì Phục Hy đã giữ hắn lại nói nhỏ.

"Đừng ồn nữa, cung chủ hình như không ổn rồi!"



Rầm!

Cơ thể cao lớn của Đồng Ấn mất lực ngã xuống đất, bởi vì Đồng Ấn đang đứng cạnh chiếc bàn vuông nên mặt nạ va phải cạnh bàn liền vỡ ra làm hai nửa khiến cho gương mặt y lộ rõ.

Chuyện quỷ dị chính là trong phòng xuất hiện thêm một gương mặt giống như đúc Tiêu Hạc Vân. Nhưng mà Phục Hy không có vẻ gì ngạc nhiên cả, ngay khi Đồng Ấn vừa ngã xuống thì Phục Hy và Tiêu Hạc Vân đã lao tới với ý đồ đỡ y nhưng do khoảng cách quá xa nên chẳng ai thành công được.

Trên gương mặt tuấn mỹ của Đồng Ấn bây giờ đang nổi lên từng đường gân xanh đan xen như mạng nhện. Đầu như có vạn con kiến đang nhấm nháp khiến y muốn nổi điên đập phá tất cả.

Tiêu Hạc Vân và Phục Hy vất vả dìu Đồng Ấn đứng lên. Còn chưa kịp làm gì thì Đồng Ấn đã nói qua hơi thở đứt quãng.

"Ngươi.. tháo mặt xuống!"

Lúc nước sôi lửa bỏng rồi Tiêu Hạc Vân đâu còn tâm trạng đùa giỡn, y lần theo chân tóc tháo dịch dung ra là gương mặt của trưởng lão Trang Bạch Tế. Bởi vì lo cho Đồng Ấn nên thao tác dứt khoát xé luôn cái mặt nạ da người mà mình kì công chuẩn bị. Lo lắng là thế nhưng vẫn luôn miệng càu nhàu.

"Đau thế rồi mà còn bắt bẻ gì nữa! Để ta lấy thuốc cho ngươi uống!"

Máu như đang sôi lên Đồng Ấn cắn môi nặn ra tiếng trả lời.

"Ta không chịu được ngươi dùng gương mặt này đối diện.. ta!"

Mỗi lần nhìn thấy mình qua mặt nạ dịch dung của Trang Bạch Tế là Đồng Ấn cảm giác toàn thân khó ở. Dù cho thần kinh cứng cỡ nào cũng không chịu nổi Trang Bạch Tế dùng gương mặt mình cười nói gây chuyện.

Không sai Đồng Ấn ngoài thân phận cung chủ Trấn Yêu Cung còn là cốc chủ Thanh Vân Cốc Tiêu Hạc Vân.

Tiêu Hạc Vân mỹ nam đệ nhất trung nguyên với ngũ quan không ai bì kịp bây giờ chẳng những mặt mà cả hai cánh tay Đồng Ấn đều xuất hiện những mạch máu dài màu xanh xám. Mắt y biến đỏ cả người toát ra mùi vị tàn nhẫn như dã thú. Những gì y nhìn thấy lúc này đều nhuộm một màu đỏ huyết tinh.

Nghe tiếng hít thở dồn dập của Đồng Ấn Trang Bạch Tế vòng tay ôm lấy vai y cùng Phục Hy dùng khinh công đem người bay ra ngoài.

"Bình tĩnh chút sắp tới rồi!"

Nhưng chưa đi được bao xa thì Đồng Ấn đã trở tay bóp cổ Trang Bạch Tế. Lúc này thần trí y đã dần dần mơ hồ chỉ có cảm giác muốn giết chóc xâm nhập vào đầu.

Bình thường cả hai người đều không phải là đối thủ của Đồng Ấn huống hồ hiện tại y đã gần như là con thú săn mồi. Nhưng còn một tia lý trí cuối cùng Đồng Ấn gian nan thả Trang Bạch Tế ra.

"Bạch Tế! Ta sắp không xong rồi!"

Dứt lời Đồng Ấn vùng thoát khỏi Phục Hy và Trang Bạch Tế muốn chạy xa khỏi hai người nhưng Hắc Bạch Vô Thường đã bay tới khóa chặt y lại.

"Cung chủ! Thuộc hạ đưa người đi!"

Lúc này Đồng Ấn đã hoàn toàn mất kiểm soát phản ứng theo bản năng thấy mình bị vây ở giữa lập tức phản công. Bốn người vậy mà lại không chiếm được thế thượng phong. Phần vì không ai dám đả thương y phần còn lại là do Đồng Ấn quá mạnh. Khi còn lý trí y đã là cao thủ số một trong giang hồ bây giờ trở thành con thú thì chẳng hề biết kềm chế gì chỉ toàn lực tấn công. Đòn nào cũng trí mạng muốn dồn bốn người vào chỗ chết.

Có vẻ như Trang Bạch Tế là kẻ thu hút dã tâm khát máu của Đồng Ấn hơn cả. Đồng Ấn tung chưởng đánh cho Hắc Bạch Vô Thường đập vào tảng đá phía xa. Sau đó tiếp tục nhắm vào Trang Bạch Tế.

Trang Bạch Tế đỡ được vài chiêu thì bị đánh hộc máu, chưa kịp định thần thì Đồng Ấn đã như ảo ảnh xuất hiện trước mắt giơ tay bóp lấy cổ hắn.

"Đồng.. Ấn."

Phục Hy đã văng ra ngoài sốt ruột hô to.

"Cung chủ! Ngài bỏ tay ra đi!"

Đồng Ấn vung liên tiếp ba chưởng đánh văng Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường và Phục Hy đang tiếp tục xông tới. Rồi nhếch môi cười với Trang Bạch Tế đang sắp chết vì hít thở không thông. Mặc cho tiếng hô to của thuộc hạ mình dù bị đánh tơi tả vẫn cứ xông tới cứu người.

"Cung chủ!"

Gió đêm mát lạnh thổi phần phật làm cho chiếc áo choàng của Đồng Ấn tung bay trong gió, nếu không phải hiện tại xuất hiện những đường gân máu cộng thêm đôi mắt đỏ tươi như tu la từ địa ngục chui ra thì hiện tại nụ cười của Đồng Ấn chính là thứ đã đốn ngã trái tim của Cố Tịch Lam.

Trang Bạch Tế cố gắng lấy chút hơi tàn gọi về lý trí của Đồng Ấn hòng cứu lấy mạng nhỏ của mình.

"Tiêu Hạc Vân! Khụ.. Là ta Trang Bạch Tế đây.. khụ."



Lực tay của Đồng Ấn hơi khựng lại nhưng vẫn chẳng chịu buông ra. Một nhóm ba người vẫn liên tiếp vây công, nhưng hễ ai đến gần đều bị chưởng phong của y đánh ngã.

Trong lúc cái chết cận kề Trang Bạch Tế lấy chút hơi tàn thều thào.

"Đồng Ấn! Tên điên.. này!"

Vốn muốn bẻ gãy cổ kẻ con mồi nhưng vừa nghe đến cái tên quen thuộc thì Đồng Ấn liền thanh tĩnh đôi chút, buông Trang Bạch Tế ra. Sau đó lập tức điểm huyệt phong bế nội lực của mình lại, làm xong loạt động tác một cách trôi chảy Đồng Ấn nghiến răng hô to.

"Đưa ta đến động Băng Hồn. Nhanh!"

Sau viện của Đồng Ấn có một hang động tên là Băng Hồn. Trong đó nhiệt độ quanh năm đóng băng vô cùng lạnh lẽo khiến cho cây cỏ bên ngoài trong phạm vi mười mét không thể nào mọc được nhưng Đồng Ấn thường vào đó để bế quan luyện công. Hôm nay chất độc phát tán ngoài dự liệu, chỉ có cái lạnh ở nơi đó mới làm cho y tỉnh táo lại mà thôi.

Vậy là Hắc Bạch Vô Thường cùng Phục Hy ba người mang bộ dạng tả tơi lau chút máu trào ra bên khóe môi mình dìu Đồng Ấn bay nhanh ra sau núi. Để Đồng Ấn an ổn trong động băng, Trang Bạch Tế ôm cổ bầm tím chỉ đạo Phục Hy đi lấy thuốc do Đồng Ấn tự điều chế đến.

Đồng Ấn lập tức nuốt hết rồi được Trang Bạch Tế nhét vào tay viên Hắc Ngọc Hoàn. Nhưng Đồng Ấn khàn giọng từ chối.

"Không cần! Ta tự có cách!"

Vừa nghe y nói vậy thì Trang Bạch Tế liền hét lên.

"Cách gì? Ngươi lại muốn tự chiết máu hả? Có phải ngươi chê mạng mình quá dai không?"

Lâu lắm rồi Trang Bạch Tế mới thật sự nổi giận. Hắn thô lỗ nhét viên Hắc Ngọc Hoàn vào áo của Đồng Ấn.

"Đem nó theo!"

Rồi quay sang trút giận lên nhóm người Phục Hy.

"Còn không ra ngoài, các ngươi muốn ở đây để chờ hắn bẻ cổ hay gì?"

Phục Hy nãy giờ bị đánh cho thê thảm vậy mà không lo cho mình chỉ chăm chăm đau lòng vì Đồng Ấn.

"Cung chủ! Người cố gắng ổn định tâm thần bây giờ thuộc hạ sẽ giải huyệt cho người!"

"Để ta!"

Trong động này ngoài Đồng Ấn thì Hắc Vô Thường là có võ công và khinh công cao nhất. Vì thế nhiệm vụ nguy hiểm này nên để cho y. Ai cũng hiểu như thế nên Phục Hy cùng Trang Bạch Tế và Bạch Vô Thường lùi ra khỏi động. Đợi ba người rời đi Hắc Vô Thường mới giải khai huyệt đạo cho Đồng Ấn còn mình cũng nhanh chóng chạy trốn.

Hắc Vô Thường vừa đặt chân ra khỏi cửa động thì ba người bên ngoài đã hợp lực đẩy cánh cửa đá nặng ngàn cân lại. May mắn cửa đóng kịp thời đã chặn Đồng Ấn đang nổi lên thú tính muốn giết người ở bên trong. Cho dù lúc nãy y tự phong bế huyệt đạo của mình nhưng một khi thú tính y nổi lên cho dù quên bản tính con người của mình nhưng trớ trêu là Đồng Ấn vẫn còn rất thông thạo mặt y thuật. Điều này quả thật làm cho Trang Bạch Tế luôn miệng kêu trời.

Hắc Bạch Vô Thường theo thông lệ ẩn thân để bảo vệ Đồng Ấn. Còn Phục Hy thì dìu Trang Bạch Tế về nhưng Trang Bạch Tế không đến nơi ở của mình mà ghé vào thư phòng của Đồng Ấn. Hiếm khi hắn không nói luyên thuyên mà an tĩnh để Phục Hy bôi thuốc vào vết bầm nơi cổ mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.