Tiêu Hạc Vân tán gẫu rất lâu rồi mới chịu đi về mà không biết rằng mình đã bị nghi ngờ.
Sở dĩ mới mờ sáng y đã lặn lội đến đây là bởi vì tò mò.
Đêm qua Đồng Ấn vừa vào phòng thì Tiêu Hạc Vân cũng theo sau.
Trong phòng hai người đang bận rộn chăm sóc cho Cố Tịch Lam nhưng thần y Tiêu Hạc Vân thì ngồi chồm hổm trên nóc nhà, vậy còn ra chiều bực bội nhìn vào cái lỗ nhỏ mình vừa chọc ra lẩm bẩm không ngừng.
"Ngu ngốc! Phải nên nói lời ngon ngọt dỗ dành chứ, nữ nhân khi lâm bệnh chính là lúc phòng bị yếu ớt nhất. Còn không biết ôm người ta!"
Nói không đã còn chống cằm nghiến răng một vẻ mặt tức mà không có chỗ phát tiết.
Ngay khi Tiêu Hạc Vân vừa giở ngói thì Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường liền nhảy lên ngọn cây phía xa để tránh tai bay vạ gió. Quả đúng như hai người dự liệu Tiêu Hạc Vân chưa kịp dứt câu thì cả người ngã ra sau suýt thì lăn xuống đất. Một hòn đá chui qua lỗ nhỏ đập thẳng vào mi tâm nhưng Tiêu Hạc Vân còn chưa kịp thốt ra đau đớn thì Hắc Bạch Vô Thường đã nhanh chóng điểm huyệt của y sau đó cắp nách lôi người bay đi.
Bị đau lại còn không cho xem trộm, đoạn đường đi Tiêu Hạc Vân vùng vẫy như bị bắt cóc thiếu điều la hét đến khản cổ nhưng Hắc Bạch Vô Thường vẫn mắt điếc tai ngơ.
Đến khi vừa được thả vào trong viện của mình Tiêu Hạc Vân bèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-yeu-cung/2979457/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.