Chương trước
Chương sau
Ban đầu Cố Tịch Lam muốn dịch dung cho Tiêu Hạc Vân thành một người trung niên vô hại thôi, ai ngờ đâu người này còn làm quá gắn hẳn một bộ râu lưa thưa trắng đen hỗn tạp. Lúc này ai mà nhận ra thần y Tiêu Hạc Vân thì Cố Tịch Lam bái người đó làm sư phụ.

Yến Linh Nhi bị tạo hình của Tiêu Hạc Vân làm cho cười mãi. Chỉ có Cố Tịch Lam có lẽ do suy nghĩ quá nhiều nên bây giờ chỉ cần trông thấy Tiêu Hạc Vân là không thể nào thờ ơ như lúc trước được, đã thế mùi thảo mộc thoang thoảng cứ quấn quyện quanh chóp mũi cho dù muốn phớt lờ cũng không thể.

Bởi vì đã có tư tưởng hoang đường nên bây giờ đi phía sau y sống lưng thẳng tắp của Tiêu Hạc Vân cũng khiến Cố Tịch Lam chìm vào quá khứ. Bóng dáng Đồng Ấn chồng chéo lên Tiêu Hạc Vân làm cho trái tim Cố Tịch Lam thổn thức khôn cùng.

Hôm đó là sinh thần của trưởng lão Trang Bạch Tế. Thân là cung chủ, Đồng Ấn cũng đến viện của Trang Bạch Tế tham dự. Còn mang theo một bộ y phục được làm bằng tơ lụa thượng hạng làm quà cho trưởng lão của mình. Trang Bạch Tế nhận lấy bộ y phục đó lập tức mặc lên người.

Khi Trang Bạch Tế quay trở lại toàn bộ khách nhân đều bị hớp hồn. Vốn dĩ hắn đã mang một vẻ đẹp tà mị nay lại khoát lên bộ y phục màu hồng cánh sen, trên ống tay và dưới tà áo đều có thêu từng đóa bách hợp bằng chỉ trắng. Mỗi đóa hoa rung rinh theo từng bước chân của hắn. Quả thật nói là trích tiên hạ phàm cũng không ngoa. Nhìn thấy ánh mắt mê luyến suýt xoa của mọi người Trang Bạch Tế nở nụ cười tươi rói.

"Món quà này thuộc hạ rất thích cảm tạ cung chủ có lòng!"

Đồng Ấn không nói gì ngồi xuống ghế chủ tọa hai bên là Cố Tịch Lam và Phục Hy đứng nghiêm trang mắt nhìn thẳng về phía trước. Y ngoắc tay ra hiệu cho Cố Tịch Lam hiện tại còn có tên gọi là Bàn Cổ đến gần mình.

"Đẹp không?"

Mới đầu cô còn chưa biết Đồng Ấn muốn hỏi gì.

"Dạ?"

Bàn Cổ ngơ ngác một lúc sau đó hiểu ra. Cô không cảm khái vẻ đẹp của Trang Bạch Tế mà quả thật rất thích bộ y phục Đồng Ấn tặng cho hắn. Dù sao cũng là cô nương bảo không thích chưng diện là nói dối. Bàn Cổ thành thật trả lời.

"Bộ y phục rất đẹp!"

"Đẹp thế nào?"

Có lẽ do không khí hôm nay đặc biệt sôi động nên Cố Tịch Lam cũng bỏ đi vài phần cố kỵ nghĩ sao nói vậy.

"Nếu thuộc hạ không nhầm thì bộ y phục này xuất phát từ phường may Phương Thị. Trúc được cạo đi lớp da bên ngoài phân thành từng phiến sau đó nấu chín rút tơ. Bện thành tấm vải, rồi đem đi nhuộm màu. Kỹ thuật thêu hai mặt này chỉ duy nhất Phương Thị làm được. Một tấm vải đáng giá ngàn vàng chưa tính công thợ may thêu. Trước đây mẫu thân từng mời phu tử về từng dạy thuộc hạ thủ pháp thêu này. Chỉ là.."

Mải say mê nói chuyện đến khi phát giác ánh mắt của Đồng Ấn sau lớp mặt nạ đang chuyên chú nhìn mình Cố Tịch Lam mới cảm thấy ngại ngùng.

Nhưng cố tình vị cung chủ này không hề thấy cô dài dòng mà còn rất hứng thú với câu chuyện của Cố Tịch Lam.

"Sao không nói tiếp?"

Y đã hỏi như vậy dù sao chuyện này cũng vô thưởng vô phạt không ảnh hưởng gì nên Cố Tịch Lam bèn thành thật trả lời.

"So với trình độ này thì thuộc hạ chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Không thể nào theo kịp!"

Đồng Ấn ngả ra sau ghế khoanh tay nhìn theo ánh mắt Cố Tịch Lam thì thấy Trang Bạch Tế giống như một con bướm hồng xinh đẹp lượn qua lại giữa đám đông. Y không tỏ ra biểu tình gì hỏi tiếp.

"Trưởng lão Trang Bạch Tế có đẹp không?"

Đang nói về bộ y phục bỗng dưng đề tài thay đổi đột ngột. Cố Tịch Lam chẳng biết đâu mà lần với lối tư duy khác người của vị này.

Thành thật mà nói từ khi gặp Trang Bạch Tế đến nay Cố Tịch Lam không thể cảm được nét đẹp của hắn. Nếu thật lòng trả lời ắt hẳn Cố Tịch Lam sẽ dùng từ chê. Chỉ là cô biết Trang Bạch Tế này là thuộc hạ mà Đồng Ấn sủng ái nhất. Bằng chứng là việc y không thích ồn ào lại chịu khó ngồi ở nơi này. Do vậy cô chỉ trả lời một cách xã giao thông thường.

"Cũng tạm!"

Môi mỏng khẽ nhếch lên một độ cong nhỏ đủ để Bàn Cổ phải mặt đỏ tim đập. Y duỗi ngón tay dài búng nhẹ lên trán của cô. Lời nói phát ra toàn bộ đều là sủng nịnh mà cả Đồng Ấn cũng không biết.

"Trả lời cho có lệ!"

Khiến cho không chỉ mặt mà đến tai của cô cũng đỏ như con tôm bị luộc nước sôi. Toàn bộ cảnh tượng này đều không thoát khỏi ánh mắt của Đoan Phỉ.

Món quà này tính ra cũng có công của Cố Tịch Lam trong đó, lần trước khi đi dạo trong vườn trúc cô đã nói về loại vải trúc ở quê nhà. Mà Trang Bạch Tế là kẻ thích chưng diện tặng vàng bạc quá phô trương, do đó Đồng Ấn mới nghĩ đến thứ này.

Yến tiệc đến nửa đêm khi mọi người đã ngà say một đoàn vũ cơ mặc y phục nóng bỏng từ bên ngoài đến ca múa giúp vui. Hai mươi cô gái xinh đẹp như hoa, dáng người lồi lõm. Trang phục thống nhất màu đỏ ma mị vải lụa mỏng manh, trên rốn mỗi người còn đeo một chiếc chuông bạc nhỏ bằng đốt ngón tay út. Càng múa càng cuồng nhiệt đến cuối cùng trở thành cuộc thích sát Đồng Ấn.

Ca cơ cầm kiếm vụt đến muốn đâm vào cuống họng Đồng Ấn nhưng cô ta chưa tới nơi kiếm đã bị Phục Hy cản lại. Phục Hy vừa đánh vừa dẫn ca cơ đó ra xa. Trong phòng một mãnh hỗn loạn toàn bộ vũ cơ đều là thích khách mà võ công lại rất lạ lùng, mềm mại dẻo dai. Nhưng mỗi đòn vung ra đều muốn lấy mạng đối thủ. Bởi vì là tiệc riêng nên không có thuộc hạ canh giữ bên ngoài. Vì vậy mỗi người đều bị vũ cơ cuốn lấy nhằm giữ chân không cho ai yểm trợ Đồng Ấn. Cố Tịch Lam cũng vậy bị một vũ cơ sử dụng vũ khí là lụa trắng cả người như rắn không xương mềm dẻo nhẹ nhàng đeo bám.

Tang Phần Phần cũng có mặt. Mới đầu còn đánh ngang với một vũ cơ, nhưng một lúc sau thì trúng một chưởng của cô ta nên cả cơ thể mỏng manh bay đến đập mạnh vào cạnh bàn nơi Đồng Ấn đang ngồi. Dù bị đau nhưng Tang Phần Phần không kêu than nửa lời, cô lau đi dòng máu trào ra bên khóe môi mình rồi chống kiếm đứng dậy.

"Cung chủ! Người không sao chứ?"

"Ừ!"

Được Tang Phần Phần quan tâm hỏi han nhưng Đồng Ấn chỉ trả lời cho có vẫn bình tĩnh quan sát toàn cuộc. Nhác thấy vũ cơ lúc nãy đã tranh thủ không ai chú ý mà cầm kiếm bay tới muốn tiếp tục thích sát Đồng Ấn, Tang Phần Phần đang bị đau nhưng vẫn liều chết nhào tới triền đấu.

Dù thuộc hạ của mình bị nhóm vũ cơ giữ chân, nhưng Đồng Ấn vẫn chẳng mảy may lo sợ y bình thản ngồi ở ghế của mình, ngón tay cái cọ nhẹ vào miệng ly rượu đang cầm.

Si Cuồng ở phía xa bị hai vũ cơ vây quanh vừa đánh vừa trông chừng Đồng Ấn. Thỉnh thoảng còn la hét chỉ huy thuộc hạ một cách tận tình.

"Bảo vệ cung chủ!"

Kể cũng lạ võ công Si Cuồng cao cỡ nào vậy mà lại không thoát được cuộc vây công của hai nữ tử nhỏ nhắn. Điểm này khi đó Cố Tịch Lam không để ý sau này nghĩ lại mới bắt đầu nghi ngờ. Nhưng dù có ghim trong lòng cũng không thể đem ra nói với Đồng Ấn. Vì cô chỉ mới vào nơi này một thời gian ngắn mà Si Cuồng đã phục vụ cho Đồng Ấn bao nhiêu năm rồi. Giữa người mới và thuộc hạ lâu năm dĩ nhiên lời nói của cô không có bao nhiêu trọng lượng.

Ẩn số bất ngờ, Tang Phần Phần lúc nãy còn đang giao đấu với thích khách hiện tại như tia sét lao đến trước mặt Đồng Ấn nhưng chưa kịp đến gần đã bị y chế trụ. Đồng Ấn dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm đang hướng về phía mi tâm của mình một khoảng cách như tờ giấy mỏng. Giọng nói lạnh lẽo như hàn băng nhả ra từng chữ.

"Chủ mưu sau lưng ngươi là ai?"

Tang Phần Phần mỉm cười, tay còn lại xé vạt áo mỏng manh trước ngực mình. Không ngờ còn có chiêu thức hạ lưu này Đồng Ấn vội quay đầu đi, ngay lúc ấy một ánh dao sáng bóng xé gió phóng đến trước ngực y.

Phập!

Tiếng da thịt bị đâm thủng nhưng Đồng Ấn vẫn bình an vô sự. Ngay lúc nguy cấp ấy Cố Tịch Lam không kịp nghĩ gì nhào tới dùng lưng chắn lưỡi kiếm cho y.

Tang Phần Phần bị Đồng Ấn tung chưởng như con diều đứt giây rơi vào hồ nước nhân tạo phía trước viện của Trang Bạch Tế. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho ai cũng không kịp trở tay.

Chơi vậy là đủ rồi!

Cả người Đồng Ấn tản ra khí lạnh lẽo âm u.

"Giết! Không cần giữ lại bất kỳ kẻ nào."

Đồng Ấn vừa dứt câu thì một bóng người như u linh xuất hiện quỳ gối trước mặt. Chỉ một khắc toàn bộ ca cơ đều ngã xuống trên ngực là vết chém sâu hoắm. Đồng Ấn quăng một lọ thuốc cho Phục Hy.

"Cho mỗi người uống một viên!"

Thì ra khi nhóm vũ cơ vừa bạo động Đồng Ấn liền biết bọn chúng đã dùng huân hương mục đích để cho mọi người không thể sử dụng nội lực. Y không nói gì là muốn tương kế tựu kế để Tang Phần Phần lộ mặt. Nhưng ai ngờ nữ hộ pháp duy nhất của Đồng Ấn không sợ chết nhảy tới cản lưỡi kiếm của Tang Phần Phần. Đồng Ấn dùng một tay ôm lấy eo nhỏ của Cố Tịch Lam tay kia kiểm tra vết thương sau lưng đã chảy máu ướt đẫm bộ y phục của cô.

"Còn chịu được không?"

Nghe giọng nói trên đầu Cố Tịch Lam mới nhớ mình vẫn đang nằm trong lòng của Đồng Ấn, cô vội rụt tay đang níu lấy vạt áo trước ngực y nén đau đứng dậy.

"Thuộc hạ không sao!"

"Vẫn còn cứng miệng!"

Nghe lời nói có phần sủng nịnh của y Cố Tịch Lam bất giác ngây người. Đi vài bước không nghe tiếng bước chân phía sau, Đồng Ấn bèn quay đầu lại.

"Ngây ra làm gì đi theo ta!"

Sau đó tự nhiên như không nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cố Tịch Lam.

Chuyện này xảy ra rất lâu rồi, khi đó Tang Phần Phần giả vờ bị Cố Tịch Lam đánh nội thương nên được đưa vào Tiêu Dao Cư. Cố Tịch Lam còn tưởng ả sẽ ẩn nhẫn một thời gian. Ai ngờ đâu Tang Phần Phần trông thì có vẻ thông minh lại chẳng biết suy nghĩ. Làm sao có thể ngu ngơ đến nỗi tin tưởng vào một chút hương có thể hại được Đồng Ấn. Trong khi Đồng Ấn có sở thích điều chế độc dược. Điểm này có lẽ Tang Phần Phần chưa điều tra được vì tuy ả đã trà trộn vào Tiêu Dao Cư nhưng chẳng hề có cơ hội moi thông tin từ bất cứ ai.

Nhưng cho dù là thế thì giả dụ toàn bộ thuộc hạ ở nơi này bị tiêu diệt thì chỉ với một mình Đồng Ấn khả năng nhóm ca cơ đắc thủ để giết y chẳng hề có. Nếu y dễ bị thu phục như vậy thì có lẽ cỏ trên mộ Đồng Ấn đã cao ba thước rồi.

Bỗng dưng nhớ tới chuyện này là bởi vì khi nãy Tiêu Hạc Vân thấy Cố Tịch Lam chần chừ. Vì thế y chìa ta ra ngụ ý giúp cô lên xe. Chỉ là một hành động đơn giản nhưng khi trông rõ lòng bàn tay với từng đường chỉ rõ ràng của y làm cho Cố Tịch Lam nhớ đến nhiệt độ mát lạnh khi Đồng Ấn nắm tay mình.

Tay của Đồng Ấn không chai sần thô thiển như những người cầm kiếm. Mà giữa ngón trỏ và ngón cái có một vết da hơi cứng. Giống như cầm thứ gì đó liên tục nhiều năm. Nhưng vết hằn đó không làm Cố Tịch Lam khó chịu chút nào. Cô chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình rịn một tầng mồ hôi không biết vì đau do vết thương hay là ngượng ngùng mắc cỡ.

Tiêu Hạc Vân chìa tay ra thì trông thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của Cố Tịch Lam thì biết điều buông xuống. Y bắt đầu không hiểu cô nương này đang suy nghĩ cái gì. Lúc là hộ pháp ở bên y thì luôn là vẻ mặt lạnh lùng với cả thế giới, bây giờ khi thì như cô nương mười tám. Lúc lại thẩn thờ buồn bã. Rốt cuộc Cố Tịch Lam còn bao nhiêu vẻ mặt mà y chưa từng thấy đây.

Trải qua mấy cuộc đột kích cuối cùng ba người cũng thuận lợi về đến nhà a Di của Cố Tịch Lam ở thành An Lạc.

Cố Tịch Lam chỉ mới không gặp a Di và đệ đệ mình vài tháng nay thôi. Khoảng thời gian sau khi trở thành hộ pháp mỗi tháng cô đều trở về nơi này ở lại đây vài ngày.

Đảm nhiệm chức vụ hộ pháp vô cùng nguy hiểm nhưng những khi không phải bảo vệ Đồng Ấn hay đi thi hành nhiệm vụ họ đều rất thảnh thơi. Tiền bạc lúc nào cũng có sẵn muốn đi đâu thì đi không ai quản lý. Chỉ cần khi cung chủ triệu tập có mặt là được. Mà bản tính Đồng Ấn lại không phải kiểu tiểu nhân chuyên dò xét chuyện người khác nên Cố Tịch Lam rất yên tâm trở về nơi này.

Tiêu Hạc Vân ở đây hai ngày xem tình hình dùng thuốc của Cố Lâm Hàn sau đó từ biệt với Cố Tịch Lam. Mặc dù Cố Tịch Lam muốn đưa y về Thanh Vân Cốc nhưng Tiêu Hạc Vân vẫn kiên quyết từ chối.

"Ta đưa huynh tới Thanh Vân Cốc rồi lập tức về ngay, hiện tại huynh chỉ còn một nửa công lực nếu gặp phải sát thủ thì sao?"

"Muội tưởng ta là võ lâm minh chủ hay cung chủ Trấn Yêu Cung sao? Đi một bước là có sát thủ theo rình mò."

Yến Linh Nhi bĩu môi.

"Sát thủ thì không nhưng mà hình như huynh quên mất bọn buôn người rồi đó. Nhỡ may chúng lại theo bắt huynh thì sao?"

Nói mới nhớ nhóm cướp thiếu niên sau khi vất vả lê lếch một đàn vào thành tìm người cởi dây trói thì vui vẻ cầm theo vàng Tiêu Hạc Vân cho ăn một bụng no nê. Rồi theo lời y mang ngọc diệp đến chi nhánh của Thanh Vân Cốc, vừa đưa tín vật ra thì lập tức có người ân cần dẫn cả bọn vào trong trị bệnh miễn phí bao luôn nơi ăn ngủ.

Tiêu Hạc Vân nghe thế không biểu tình gì chỉ vào bộ râu trên mặt mình.

"Có cái này chẳng ai lăm le sắc đẹp của ta đâu. Mọi người yên tâm."

Biết nói thế nào cũng không lại y Cố Tịch Lam đành đồng ý theo quyết định của Tiêu Hạc Vân. Cô xua a Di và Cố Lâm Hàn cùng Yến Linh Nhi vào nhà.

"Huynh ấy là cốc chủ Thanh Vân Cốc, chỉ cần một nắm thuốc thôi là đủ để giết sạch kẻ địch rồi. Chúng ta cũng đừng lo nữa."

Miệng thì nói như thế như trong thâm tâm Cố Tịch Lam biết rõ mình có lỗi với Tiêu Hạc Vân. Rõ ràng là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Khi đó cô giả vờ nói mình không khỏe để Tiêu Hạc Vân dùng Hắc Ngọc Hoàn điều chế ra hai viên thuốc. Chủ yếu là muốn dùng thử trước khi cho đệ đệ nhà mình uống. Bởi vì ẩn ẩn trong lòng cô vẫn chẳng tin tưởng Tiêu Hạc Vân. Cố Tịch Lam sợ rằng Hắc Ngọc Hoàn quá ư quý giá nên y sẽ tráo đổi vì thế mới nghĩ ra chiêu trò như vậy.

Bây giờ người ta đã đi rồi, còn là tri ân bất cầu báo. Như vậy sau này Cố Tịch Lam biết làm thế nào để trả món nợ ân tình này đây, khi y là cốc chủ Thanh Vân Cốc danh chấn giang hồ. Địa vị, tiền tài Tiêu Hạc Vân đều không thiếu.

Xem ra lần này cô sai thật rồi!

Thở dài vài lượt mày liễu hơi nhăn lại Cố Tịch Lam nhủ với lòng sau này nếu Tiêu Hạc Vân gặp nguy cấp cho dù phải hy sinh tính mạng cô cũng sẽ hết lòng giúp y.

Thư thả ở nơi đây được một tháng ban ngày Cố Tịch Lam cùng Yến Linh Nhi chạy việc vặt trong quán ăn của a Di. Sức khỏe Cố Lâm Hàn tiến triển rất tốt lúc trước chỉ có thể đi chầm chậm tránh vận động. Hiện tại chạy nhảy chỉ là bình thường Cố Lâm Hàn còn muốn Cố Tịch Lam dạy võ công cho mình. Nhưng võ công Cố Tịch Lam là học ở Trấn Yêu Cung, người từ nơi này đi ra đều không được đánh giá tốt vì thế Cố Tịch Lam quyết định đưa Cố Lâm Hàn đến bái chưởng môn phái Thanh Thành làm sư phụ.

Cố Tịch Lam đã tính toán từ rất lâu rồi, chỉ cần Cố Lâm Hàn khỏe lại cô sẽ không gò bó ép buộc. Cố Lâm Hàn muốn thế nào cô cũng sẽ đồng ý.

Phái Thanh Thành tuy không phải môn phái lớn trong giang hồ nhưng chưa hề ghi nhận đệ tử từ nơi đó ra ngoài trở thành cường hào ác bá hay ma đầu gì. Vả lại Cố Tịch Lam còn nghe nói chưởng môn phái Thanh Thành là một chính nhân quân tử rất có tiếng tăm trong giang hồ. Ở nơi này Cố Lâm Hàn vừa có nơi an toàn để trú ẩn còn được trải qua khoảng thời gian niên thiếu vui vẻ. Đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Quyết định như vậy nên sau khi Cố Lâm Hàn hoàn toàn khỏe mạnh ba người tiếp tục khăn gói lên đường.

Từ thành An Lạc đến phái Thanh Thành khá xa. Cố Tịch Lam phải thuê một chiếc xe ngựa tự mình đánh xe đi đến đó.

Bởi vì từ mười tuổi Cố Lâm Hàn đã bị trọng thương tuy được Tiêu Hạc Vân cho thuốc uống duy trì sức khỏe nhưng a Di rất lo cho Cố Lâm Hàn nên chỉ cho phép đệ đệ của cô ở trong phòng không được bước chân ra ngoài cũng chẳng có tiếp xúc bạn bè hay có mối quan hệ với ai khác ngoài a Di và tỷ tỷ của mình. Nên lần đầu tiên gặp Yến Linh Nhi y rất kích động.

Luôn miệng khen Linh Nhi tỷ tỷ xinh đẹp thế này, Linh Nhi tỷ tỷ dễ thương thế kia vân vân. Cho dù Yến Linh Nhi chỉ lớn hơn Cố Lâm Hàn hai tuổi.

Có thể nói tính tình của Cố Lâm Hàn hiện tại hơi khờ khạo so với những người cùng trang lứa của mình. Dọc đường đi cái gì đập vào mắt cũng vô cùng mới mẻ xa lạ.

"Tỷ xem kìa có một con thỏ mới chạy qua đẹp lắm!"

Yến Linh Nhi không kiệm lời như tỷ tỷ Cố Tịch Lam của y. Chỉ cần Cố Lâm Hàn thắc mắc cô đều vui vẻ giải thích.

"Lát nữa nghĩ trưa ta bắt cho đệ."

"Thật không? Cảm ơn Linh Nhi tỷ tỷ!"

Hai người ồn ào nói chuyện tiếng nói vang ra đến tận nơi Cố Tịch Lam ngồi đánh xe khiến cho cô phải ôm đầu chịu đựng đến tận khi xe dừng lại cho người và ngựa nghỉ ngơi mới tạm thời được an tĩnh.

Vừa nhảy xuống xe Yến Linh Nhi vội kéo Cố Lâm Hàn chạy vào rừng.

"Đi chúng ta bắt thỏ cho đệ!"

Cố Tịch Lam ngồi trên một tảng đá nhỏ, dặn với theo.

"Không được đi xa!"

"Muội biết rồi!"

Thật là! Chăm một đệ đệ đã mệt nay lại thêm một tiểu muội.

Khi còn là đại tiểu thư ở Cố gia trang Cố Tịch Lam rất ít nói. Cả ngày chỉ thích đọc sách và thêu thùa. Cố Lâm Hàn thì khác vô cùng hoạt bát vui vẻ suốt ngày chạy đi chọc phá khắp nơi khiến cho các hộ xung quanh ngày nào cũng có người đến báo án với phụ thân của cô. Mỗi lần phụ thân nổi giận đòi đánh Cố Lâm Hàn là y như rằng mẫu thân sẽ phái nha hoàn chạy đến phòng của Cố Tịch Lam để cầu cứu viện. Chỉ cần Cố Tịch Lam xuất hiện nũng nịu vài câu là Cố Lâm Hàn sẽ long tóc vô thương hôm sau lại tiếp tục đi phá phách khắp nơi.

Một gia trang êm ấm hạnh phúc bỗng dưng bị hủy hoại chỉ sau một đêm. Cố Tịch Lam thật sự không thể hiểu nổi. Phụ thân chỉ là một thương nhân chuyên vận chuyển buôn bán tơ lụa chẳng hề động chạm đến thế lực giang hồ nào. Trong nhà cũng không có vật báu gì để phải bị giết nhà diệt tộc. Nỗi hận này luôn được Cố Tịch Lam khắc ghi trong lòng. Cô tự hứa chỉ cần còn một hơi thở cô nhất quyết tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này.

Bây giờ đã cứu được đệ đệ, chuyện quan trọng bây giờ chính là trả thù cho mọi người ở Cố Gia Trang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.