Chương trước
Chương sau
Yến Linh Nhi không có võ công, sư phụ chỉ dạy cho cô mỗi một chiêu duy nhất là bế khí. Vì vậy chuyện bắt thỏ đối với cô là vô cùng khó khăn. Cố Tịch Lam rất băn khoăn tại sao Yến Linh Nhi có sư phụ có võ công cao tại sao chỉ dạy cô nàng duy nhất một chiêu đơn giản. Điểm này hỏi ra thì tiểu cô nương bảo rằng mới đầu chỉ đứng tấn thôi mà Yến Linh Nhi đã làm không nổi còn xỉu lên xỉu xuống. Cho nên từ lúc đó bà liền quyết định không dạy gì cho đệ tử của mình nữa.

Cố Tịch Lam nghi ngờ cơ thể Yến Linh Nhi tiềm tàng căn bệnh nào đó nhưng mọi người sợ cô buồn lòng nên đều dấu kín. Vì thế đã nói với Tiêu Hạc Vân nhờ y tìm thời cơ bắt mạch cho Yến Linh Nhi tránh cho cô nhóc nghi ngờ.

Trước khi trở về Tiêu Hạc Vân đã nói chuyện riêng với Cố Tịch Lam. Thực tế Yến Linh Nhi là bị bệnh truyền từ bụng mẹ sang. Có khả năng khi mang thai cô là ngoài ý muốn nên từng muốn phá bỏ nhưng không thành công. Do đó thuốc ngấm vào để lại di chứng làm thể chất yếu ớt, những người mang cơ địa như thế thì tốt hơn hết là không nên luyện võ công.

May mắn Yến Linh Nhi là tiểu thư La Phong Môn không cần phải ra giang hồ kiếm sống. Do đó việc có võ công hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Chuyện Ngọc Thu Thủy mẫu thân của Yến Linh Nhi từng dùng thuốc trục thai Cố Tịch Lam quyết định không nói với Yến Linh Nhi. Mỗi gia đình đều có một bí mật người ngoài như cô không tiện nhiều lời, vả lại nếu Yến Linh Nhi không biết thì càng tốt, tránh cho cô nàng suy nghĩ linh tinh.

Sau khi cùng Cố Lâm Hàn lăn lộn chạy khắp nơi đến khi trở về hai người chỉ mang một thân đầy lá khô chẳng hề bắt được một con thỏ nào. Cố Tịch Lam chẳng lạ gì điều đó, cô đưa đến cho bọn họ mấy cái bánh bao cùng nước uống. Cố Lâm Hàn vừa ngoan ngoãn ăn bánh vừa hỏi Cố Tịch Lam.

"Môn phái mà tỷ muốn cho đệ theo học có mạnh bằng Trấn Yêu Cung không?"

Không ngờ đệ đệ nhà mình lại so sánh như vậy. Nhưng Cố Tịch Lam chẳng có ý định che dấu tâm tư của mình đối với Trấn Yêu Cung. Trừ khoảng thời gian năm năm lăn lộn tìm sống trong chỗ chết ở chỗ trưởng lão Si Cuồng. Từ khi trở thành hộ pháp cuộc sống của Cố Tịch Lam đã trở nên khá vui vẻ, tuy có không ít nguy hiểm nhưng chẳng hề bị bó buộc. Trấn Yêu Cung gần như là ngôi nhà thứ hai của cô rồi. Nơi này có những người bạn như: Phục Hy, Đông Hoàng, Tiểu Lỵ. Và cả cung chủ Đồng Ấn của cô nữa.

"Không có môn phái nào trong giang hồ có thể sánh với Trấn Yêu Cung."

Yến Linh Nhi bị sự sùng bái của Cố Tịch Lam làm cho ảnh hưởng, vừa nhai miếng bánh bao trong miệng cô nàng vừa cười khúc khích.

"Đệ đừng hỏi Lam tỷ loại câu như vậy. Trong lòng tỷ ấy dĩ nhiên Trấn Yêu Cung phải là số một rồi. Ước gì muội có thể đến đó một lần!"

Nói xong còn chống cằm thở dài giống như đang nghĩ đến chuyện kinh thiên động địa gì lắm.

Cố Lâm Hàn thì thật thà vô cùng.

"Vậy sao tỷ không tự dạy võ công cho đệ. Lúc đó chẳng phải đệ cũng trở nên giỏi như tỷ sao. Cần gì phải lặn lội đi đến môn phái gì đó cho xa."

Cố Tịch Lam lười giải thích với đệ đệ ngốc nghếch của mình. Cô đứng lên phủi bụi trên người mình.

"Ăn no rồi thì lên xe đường còn rất dài!"

Dù cố gắng cho ngựa phi nhanh nhưng tối nay họ vẫn phải qua đêm trong rừng. Dù bây giờ đang là mùa hè nhưng vẫn có chút lạnh vì thế Cố Tịch Lam để thùng xe gác vào một nhánh cây lấy cân bằng. Sau đó tháo ngựa ra cột vào một nơi không xa rồi đốt một đống lửa to, gom lá cây lại thành một chiếc giường cô trải tấm chăn ra gọi Cố Lâm Hàn.

"Đệ ngủ ở đây! Còn Linh Nhi muội ngủ trong xe ngựa."

Dù sao Yến Linh Nhi cũng là cô nương mười tám tuy có hơi tinh quái một chút nhưng vẫn là con gái. Không thể để đệ đệ ngốc nhà mình ngủ chung với người ta được. Nhưng Yến Linh Nhi lại không nghĩ được như Cố Tịch Lam.

"Sao phải vậy ba chúng ta cùng nhau ngủ trong xe ngựa chẳng phải tốt sao. Tối ở rừng rất lạnh đó! Tỷ xem thùng xe rộng như thế kia."

Vừa nói cô nàng còn giang hai tay ra ước lượng.

Cố Lâm Hàn cũng gật đầu.

"Tỷ không cần phải canh chừng đâu. Chúng ta cùng nhau ngủ như vậy là được rồi."

Nói xong không thấy Cố Tịch Lam trả lời liền nghĩ rằng tỷ tỷ mình đang lo lắng vì thế Cố Lâm Hàn liền vỗ ngực tiếp tục.

"Không thì tỷ và Linh Nhi tỷ ngủ trong xe đệ sẽ canh chừng cho hai người. Tỷ cứ yên tâm nghỉ ngơi, đệ là nam nhi đại trượng phu tất sẽ bảo đảm an toàn cho hai tỷ."

Cố Tịch Lam trừng mắt cốc mạnh vào đầu của đệ đệ nhà mình.

"Nhanh nằm xuống!"

Cố Lâm Hàn rất sợ Cố Tịch Lam dù không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời mà nằm xuống. Đắp chăn cho Cố Lâm Hàn xong cô nói với Yến Linh Nhi vẫn còn đang muốn phản đối.

"Muội chưa buồn ngủ thì ngồi đây trông chừng A Hàn giúp tỷ một lát. Tỷ mang ngựa ra suối cho nó uống nước ăn cỏ."

Vừa định đi thì sực nhớ ra quay lại hỏi nhỏ Yến Linh Nhi.

"Muội có muốn tắm không? Gần đây có con suối tỷ canh chừng cho muội."

Trăng đã lên Yến Linh Nhi từ nhỏ được bọc trong chăn ấm lụa êm. Lần này bỏ nhà đi lang thang trong rừng thế này đã là quá lắm rồi. Làm sao dám tắm lộ thiên trong thời tiết lạnh giá như vầy. Còn một lý do nữa là Yến Linh Nhi sợ mình tắm xong sẽ sinh bệnh làm phiền Cố Tịch Lam phải chăm sóc, vì thế lắc đầu khoanh chân ngồi xếp bằng bên đống lửa tay nắm lại thành quyền.

"Thôi lạnh lắm! Tỷ đi đi cứ giao a Hàn cho muội đảm bảo không ai động được một cọng tóc nào của đệ ấy."

Cố Tịch Lam mỉm cười xoa đầu Yến Linh Nhi, rồi đưa sang một củ khoai nóng cô vừa lấy ra từ đống lửa.

"Cẩn thận kẻo bỏng!"

Hôm nay có trăng tuy chỉ mới một nửa nhưng đã đủ sáng để soi đường cho Cố Tịch Lam. Cột ngựa bên gốc cây có một đám cỏ xanh mướt thuận tiện cho nó ăn no, sau đó đi kiểm tra địa thế khu rừng thì đến dòng suối. Bởi vì cô là người luyện võ nên thính lực rất tốt, ngay khi xe ngựa dừng lại đã nghe rõ tiếng nước róc rách chảy ở gần đây.

Có một con suối len lỏi giữa những phiến đá to dựng đứng. Men theo dòng chảy Cố Tịch Lam nhìn thấy một hồ nước êm đềm. Bao nhiêu nước từ trên núi đều đổ về đây, bởi vì hoàn toàn tự nhiên nên nước rất trong. Có thể thấy rõ mảnh trăng nghiêng nghiêng đang soi bóng.

Nước không lạnh lắm, nơi này hẻo lánh rất tiện để cô ngâm mình một phen. Cố Tịch Lam cởi y phục bên ngoài để lên một tản đá khô, chỉ mặc bộ trung y mỏng manh sau đó men theo từng mỏm đá bằng phẳng đi vào giữa hồ nước. Cả ngày bôn ba mệt nhọc cơ thể rã rời, nên ngâm nước cũng xem như một giải pháp thư giãn gân cốt. Cố Tịch Lam thả lỏng ngả đầu vào tảng đá phía sau mơ màng hưởng thụ.

Không biết đã ngủ quên bao lâu từng tiếng động sột soạt rất nhỏ vang lên khiến cho Cố Tịch Lam giật mình tỉnh giấc. Cách khoảng hai mét có vài bụi cỏ lau rất cao, âm thanh Cố Tịch Lam nghe được là truyền ra từ nơi đó.

Lúc này cả người Cố Tịch Lam ướt đẫm, bộ trung y dính vào người khoe rõ từng đường nét thiếu nữ, vì thế cô không dám tùy tiện đứng lên. Mắt liếc thanh kiếm còn đang đặt ngay ngắn trên bộ y phục của mình ở tảng đá đằng xa. Cố Tịch Lam không với tới vì thế nắm một cục đá to bên cạnh ném mạnh về vùng tối khả nghi.

Bộp!

Cùng đó là tiếng la thất thanh.

"Dám ném đá vào lão tử xem ta thu phục ngươi thế nào!"

Tiếng bước chân ngày càng đến gần biết bọn chúng đang phục kích mình Cố Tịch Lam lặn sâu vào nước chỉ để lộ ra nửa gương mặt với đôi mắt sáng rực im lặng nghe ngóng.

Bọn chúng có mười ba tên nghe tiếng bước chân cũng không phải cao thủ gì. Có lẽ chỉ là bọn cướp sống trong núi này.

Một nhóm ô hợp chẳng hề có tí uy hiếp nào. Cố Tịch Lam chỉ đang lo cho Cố Lâm Hàn và Yến Linh Nhi. Nhỡ may bọn chúng chia ra phục kích thì cả hai đều sẽ trở thành con mồi. Do đó phải đánh nhanh thắng nhanh.

Nghĩ như vậy Cố Tịch Lam chẳng còn sợ ai nhìn thấy cơ thể mình nữa, dù sao bọn chúng cũng sẽ trở thành người chết.

Ngay lúc Cố Tịch Lam quyết định xông ra thì liên tiếp vài âm thanh la hét vang lên, sau đó xung quanh dần yên tĩnh lại.

Bỗng dưng xuất hiện thế lực thứ ba ở trước mặt Cố Tịch Lam dễ dàng ra sát chiêu giết người nhanh như chớp, chứng tỏ võ công kẻ này sợ rằng rất cao. Cố Tịch Lam không dám nghĩ rằng người này thiện tâm cứu mình. Lúc nãy còn tự tin ai nhìn thấy mình sẽ chết nhưng tình hình hiện tại không khả quan cho lắm trong khi Cố Tịch Lam định thần bình tĩnh nghe ngóng nãy giờ vẫn không biết được kẻ đến đang nấp ở nơi nào. Vì sau hàng loạt tiếng thân thể ngã xuống thì xung quanh lặng ngắt như tờ, do đó không dám khinh địch nhẹ nhàng rẽ nước bơi đến chỗ đặt y phục.

Chẳng có gì báo trước một bóng người lăng không đáp xuống, Cố Tịch Lam vội hụp xuống nước đồng thời lấy đá cuội xung quanh làm một trận mưa tên phóng về phía đó.

Nhưng mà trái với kỳ vọng của cô, bao nhiêu là đá nhưng toàn chệch mục tiêu. Có những viên thì đáp đất một cách thô bạo chọc cho mặt đất đầy những lỗ tròn dày đặc, còn viên chuẩn hơn bay thẳng đập vào thân cây cổ thụ rồi ghim vào đó, lực mạnh đến nỗi thân cây rung lắc khiến lá trút ào ào xuống đất.

Cố Tịch Lam là người ra chiêu trước để giành lấy thời cơ nhưng trật mục tiêu. Biết rằng thể nào cũng xảy ra chiến đấu vì thế lại chìm sâu xuống một tí mắt mở trừng trừng nhìn từ đôi ủng đen thêu hoa văn từng đám mây màu vàng, đến khi trông thấy một bóng hình cao lớn chìm trong áo choàng đen cùng với mặt nạ âm dương thì mặt Cố Tịch Lam lập tức đỏ bừng. Đôi mắt khi nãy còn tràn đầy sát khí đã biến mất tăm hơi chỉ còn lại thẹn thùng không dám nhìn thẳng người trước mặt.

Kể cũng lạ cô ăn trộm viên ngọc mà Đồng Ấn thích, lúc trước còn trốn đông trốn tây lo sợ nếu y tìm thấy mình ắt hẳn mình sẽ bị xử rất thảm. Nhưng bây giờ đối mặt Cố Tịch Lam chẳng hề thấy sợ chỉ có cảm giác ngượng ngùng khi gặp lại y trong tình cảnh khó tả này.

Đồng Ấn ngồi xổm xuống áo choàng đen che phủ một khoảng đất xung quanh, phía trên còn lác đác vài chiếc lá vừa được gió thổi tới.

"Dám lấy Hắc Ngọc Hoàn của bổn tọa ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi?"

Cố Tịch Lam chẳng biết nói gì, người sai là cô nhưng hiện tại Cố Tịch Lam nào rảnh nghĩ tới chuyện đó bởi vì nghịch cảnh vi diệu này làm cho màu đỏ từ má lan dần đến vành tai cô.

Nhưng chưa kịp mắc cỡ xong thì chợt nhớ đến đệ đệ của mình, vì thế gấp gáp nói với Đồng Ấn.

"Cung chủ! Thuộc hạ còn có chuyện gấp. Xin người quay lưng lại!"

"Ừ!"

Tuy trả lời như vậy nhưng Đồng Ấn chẳng có ý tứ làm theo, Cố Tịch Lam thì đang lo lắng khôn cùng nên cũng mặc kệ ánh mắt y đang nhìn mình.

Chỉ là cô vừa rẽ nước thì giọng nói trầm lắng của Đồng Ấn tiếp tục vang lên.

"Yên tâm! Đệ đệ của ngươi và Yến cô nương không hề gì!"

Dứt lời chưa kịp để người dưới nước thả lỏng tâm tình thì Đồng Ấn rút kiếm của Cố Tịch Lam ra khỏi vỏ chém về phía cô. Cố Tịch Lam nhắm mắt tim đập thật mạnh chờ đợi lưỡi kiếm cắm vào cổ mình.

Nhưng chỉ nghe một tiếng rắc cây trâm cài tóc mà Cố Tịch Lam tạo thành từ một nhánh cây bị một kiếm chẻ gãy. Tóc không còn gì giữ lại xõa tung dập dềnh trên mặt nước.

Mỹ nhân môi đỏ như son hiện tại đang mím chặt vào nhau, đôi mắt bình thường luôn lanh lợi bây giờ ngại ngùng nhìn xuống khiến cho hàng mi dài phủ một bóng râm lên gò má đang ửng hồng. Lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện càng tô thêm sắc đẹp kinh diễm của Cố Tịch Lam.

Đồng Ấn tiếp tục dùng lưỡi kiếm nâng cằm Cố Tịch Lam lên ép cô phải nhìn mình.

"Cố Tịch Lam!"

Vừa nhã từng chữ thật chậm mắt y lướt từ gương mặt của Cố Tịch Lam đến dáng hình mập mờ trong nước của cô. Giọng nói trầm ấm nhấn nhá tên mình làm cho Cố Tịch Lam càng thêm bối rối không thể đoán được lúc này tâm trạng Đồng Ấn thế nào.

"Rời khỏi Trấn Yêu Cung xem ra ngươi sống rất tốt."

Đồng Ấn tra kiếm vào vỏ rồi cầm y phục trên đá của Cố Tịch Lam lên.

"Đêm hôm vắng vẻ ở nơi không an toàn thế này mà ngươi dám tắm lộ thiên, biết lúc nãy có bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn vào ngươi không?"

Ánh mắt Đồng Ấn trở nên âm u nhìn Cố Tịch Lam dưới suối sau đó vung y phục của cô lên cao. Toàn bộ y phục đều bị xé thành từng mảnh. Cố Tịch Lam hoảng hồn giơ tay về phía trước từng mảnh vải nhỏ hơn chiếc lá đang lả tả rơi xuống mặt hồ.

"Đừng mà!"

Khi Cố Tịch Lam vô thức vươn tay ra nước chỉ còn đến thắt lưng của cô, một tay không đủ che đi cảnh xuân trắng lóa ẩn hiện dưới lớp áo mỏng manh làm cho mắt Đồng Ấn càng thêm lạnh lẽo.

"Ngươi!"

Vừa dứt lời như một cơn gió nhẹ Đồng Ấn xuất hiện bên cạnh Cố Tịch Lam vung tay dùng áo choàng của mình bọc kín Cố Tịch Lam sau đó ôm cô vào lòng chân đạp nước bay đến bờ.

Toàn bộ động tác đều cực nhanh Cố Tịch Lam còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì cô đã đứng vững trên mặt đất. Lúc này Cố Tịch Lam mới lúng túng cúi đầu nhìn xuống đất lí nhí giải thích.

"Thuộc hạ đã kiểm tra qua, nơi này rất an toàn. Không ngờ.. đa tạ cung chủ!"

Đồng Ấn khôi phục sắc thái bình thường nhếch môi cười, nghiêng đầu ghé sát vào gương mặt của Cố Tịch Lam.

"Ngươi nói gì?"

Biết y trêu chọc mình Cố Tịch Lam càng đỏ mặt lui về phía sau vài bước. Môi mỏng vẫn đang giương thành hình vòng cung Đồng Ấn cốc lên trán của Cố Tịch Lam.

"Ngươi quá mất cảnh giác rồi."

Cố Tịch Lam không thể nói gì, thật ra hành động của Đồng Ấn chính là để dạy cho cô một bài học. Bởi lẽ giống như y nói là do Cố Tịch Lam chủ quan. Nếu đêm nay không phải bọn cướp tầm thường thì e rằng đệ đệ của cô và Yến Linh Nhi cũng sẽ không chờ được cô đến cứu.

Cố Tịch Lam quấn áo choàng quanh người, hơi ấm của Đồng Ấn giống như đang áp vào từng tấc da thịt. Khỏi phải nói cũng biết gương mặt của cô hiện tại thế nào. Giống như đã chọc ghẹo đủ Đồng Ấn cột chặt dây áo trên cổ của Cố Tịch Lam sau đó cúi xuống nhặt kiếm của cô cầm trên tay.

"Theo ta!"

Cô ngoan ngoãn theo sau lưng y trộm ngắm nhìn bóng dáng cao lớn phía trước.

Thì ra bên trong áo choàng Đồng Ấn cũng mặc bộ y phục màu đen. Từng đường chỉ vàng thêu những họa tiết li ti viền theo góc áo dài tới gót chân của y. Bộ y phục được may đo vừa vặn ôm gọn lấy vóc dáng cao lớn tô thêm cặp chân dài săn chắc. Mái tóc đen dài phủ trên tấm lưng vững chãi. Trên tóc chỉ gắn một cây trâm đơn giản cũng màu đen. Cố Tịch Lam si mê ngắm nhìn đến khi Đồng Ấn đột ngột ngừng lại khiến cho cô bất ngờ đâm thẳng vào lưng y.

Cố Tịch Lam vẫn còn nhớ Đồng Ấn rất ghét ai chạm tới y, vì vậy cô giật mình loạng choạng lùi lại vài bước mới đứng vững sợ rằng Đồng Ấn sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng trái với suy nghĩ của cô Đồng Ấn quay lại không hề tỏ thái độ gì tay xoa lên trán của Cố Tịch Lam.

"Có đau không? Làm sao đi đường lại thất thần thành như vậy?"

Hành động này làm cho hai người đều sửng sờ tại chỗ. Quay đầu để dấu đi rối loạn trong lòng Đồng Ấn chỉ vào mấy cái xác đang nằm la liệt dưới đất.

"Nhìn cho kỹ, đây là bọn người rình rập ngươi lúc nãy."

Trông cách ăn mặc Cố Tịch Lam biết mình đoán đúng cô khinh thường nói với Đồng Ấn.

"Chỉ là một bọn cướp núi võ công chẳng ra gì thuộc hạ dư sức giết được chúng."

Đồng Ấn nhếch môi.

"Vậy lúc nãy nếu ta không đến ngươi định cứ như thế mà đánh?"

Tại sao lại nhắc đến vấn đề tế nhị này chứ. Tay Cố Tịch Lam bấu chặt vạt áo choàng trên người mình cố gắng để giọng nói thật tự nhiên.

"Chúng nhìn thấy cũng sẽ trở thành người chết!"

"Ồ!"

Nụ cười giãn rộng trên môi Đồng Ấn, chỉ cần nhìn vào Cố Tịch Lam có thể lập tức xác định y đang tức giận. Đồng Ấn bước tới một bước Cố Tịch Lam thì lùi ra sau, mãi đến khi lưng dựa vào thân cây. Khoảng cách quá gần mùi hương như có như không từ trên người y truyền đến khiến cho trái tim vừa ổn định của cô lại bắt đầu đập mạnh trong lồng ngực.

Đồng Ấn nhíu mi nhìn vào đôi mắt của Cố Tịch Lam. Lúc này đây nó đang mở to ngập nước, có chút hoảng sợ còn kèm theo ngơ ngác.

Y nâng tay chạm nhẹ vào đôi mắt ấy rồi ngón tay di chuyển xuống vương vấn ở khóe môi của Cố Tịch Lam.

Trong khi cảm giác ấm nóng từ ngón tay của Đồng Ấn làm cho tim Cố Tịch Lam tăng tốc, thì gương mặt Đồng Ấn đã phóng đại trước mắt cô. Hơi thở nam tính vờn trên mặt khiến cho Cố Tịch Lam lập tức xuống nước nhỏ giọng van xin.

"Thuộc hạ sai rồi!"

Tiếng cười trầm thấp vang lên Đồng Ấn kề sát tai của Cố Tịch Lam thì thầm.

"Bổn tọa còn tưởng ngươi sẽ cứng miệng thêm một lúc."

Nói xong thì xoay người về hướng con ngựa đang ăn cỏ.

Cố Tịch Lam líu ríu chạy theo bởi vì y rất cao nên áo choàng phủ lên người cô trông giống như một cây nấm lùn di động, một tay Đồng Ấn cầm kiếm của Cố Tịch Lam tay kia dắt ngựa hai người một trước một sau đi dưới ánh trăng. Bởi vì là hộ pháp của Đồng Ấn nên Cố Tịch Lam đã tập thành thói quen luôn cách sau y vài bước. Đồng Ấn chậm rãi nói với Cố Tịch Lam.

"Ra ngoài phải cẩn thận một chút, ngươi dù gì cũng là cô nương đừng hở một tí là chạy đi tắm lộ thiên, còn ra thể thống gì!"

Cái đề tài này quả thật khó đỡ. Nếu được Cố Tịch Lam muốn nói với vị cung chủ của cô đừng nhắc lại chuyện này nữa. Tuy nghĩ như thế nhưng mà ngoài mặt Cố Tịch Lam vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Sau này thuộc hạ sẽ không bao giờ như vậy nữa."

Đồng Ấn tiếp tục dặn dò.

"Yến Linh Nhi là tiểu thư của La Phong Môn, trước đây bổn tọa từng đánh trọng thương chưởng môn Yến Tâm Cẩn. Dù bây giờ ngươi đã bị trục xuất khỏi Trấn Yêu Cung nhưng tên ấy rất nhỏ nhen. Sau này nếu gặp lão nhớ cẩn thận."

Lần đầu tiên nhiều lời như vậy Đồng Ấn nói xong không nghe Cố Tịch Lam trả lời, ngạc nhiên quay sang bên cạnh thì trông thấy hốc mắt ửng hồng của Cố Tịch Lam.

"Cung chủ! Sau khi thuộc hạ trả thù cho phụ mẫu nếu còn sống sẽ quay về thỉnh tội với người. Người muốn phạt thuộc hạ thế nào cũng được nhưng đừng trục xuất thuộc hạ khỏi Trấn Yêu Cung. Có được không?"

Đồng Ấn nghiêm túc nói với Cố Tịch Lam.

"Đã ra khỏi nơi đó rồi còn quay về làm gì. Bổn tọa sẽ thông báo với giang hồ ngươi không còn là hộ pháp Bàn Cổ. Về chuyện Hắc Ngọc Hoàn vài ngày nữa sẽ được giải quyết. Từ bây giờ hãy trở lại làm một cô nương tự do. Đối với ta Hắc Ngọc Hoàn chỉ là vật trang trí, nó không hề có tác dụng gì. Đừng áy náy trong lòng."

Còn chưa nói xong thì trông thấy gương mặt thất vọng pha lẫn sửng sờ của Cố Tịch Lam vì thế câu sau liền bị Đồng Ấn nuốt vào trong. Y lúng túng dùng mu bàn tay gạt đi giọt nước mắt trong suốt đang lăn xuống má cô.

"Bổn tọa nhớ lúc bị thương ngươi còn không khóc, bây giờ chuyện nhỏ như thế này đã rơi lệ rồi?"

Lời nói nghe có vẻ vô tình nhưng bàn tay càng nhẹ nhàng sợ làm đau Cố Tịch Lam.

Được an ủi Cố Tịch Lam càng khóc to hơn, cô nói trong nghẹn ngào.

"Thuộc hạ biết mình có lỗi với người, nhưng mà thuộc hạ thân bất do kỷ. Đừng trục xuất thuộc hạ mà."

Một chuỗi ngọc trai theo hốc mắt của Cố Tịch Lam tuôn rơi khiến cho Đồng Ấn thật sự không biết phải làm thế nào. Y chỉ biết liên tục dỗ dành.

"Được rồi! Chỉ cần ta còn sống thì Trấn Yêu Cung luôn chào đón ngươi trở về."

Được đà lấn tới Cố Tịch Lam dùng đôi mắt vẫn còn ngấn lệ như một con thỏ ngước mắt nhìn y.

"Cung chủ! Sau này người đi đâu thì thuộc hạ theo đó."

Cố Tịch Lam có đôi mắt luôn mang vẻ buồn man mác, chính là kiểu mỹ nhân sầu muộn trong tranh. Chưa bao giờ cô tỏ ra mềm yếu, luôn xuất hiện trước mặt Đồng Ấn hay Tiêu Hạc Vân đều là vẻ mạnh mẽ chín chắn.

Bây giờ gương mặt kiều diễm với đôi mắt đượm buồn trông mong nhìn mình như thế thì cho dù là thánh nhân cũng phải cúi đầu huống hồ Đồng Ấn chỉ là một người bình thường.

"Được!"

Đạt được mục đích của mình Cố Tịch Lam lập tức ngừng khóc.

"Có lạnh không?"

Không hỏi thì thôi được Đồng Ấn nhắc nhở Cố Tịch Lam liền cảm thấy cả người lạnh buốt. Trông thấy cô run run quấn chặt áo choàng của mình Đồng Ấn bèn đưa kiếm cho Cố Tịch Lam cầm rồi bế cô lên. Tay y dưới khủy chân cô vẫn giữ dây cương để cho ngựa đi theo mình.

Cố Tịch Lam rất thức thời, lập tức ôm lấy cổ Đồng Ấn. Hiếm khi được y dịu dàng chăm sóc tuy có mắc cỡ nhưng vượt lên hết là cảm giác được che chở. Dù thế nhưng ngoài miệng vẫn vờ nói với y.

"Thuộc hạ tự đi được mà!"

Đôi mắt nhỏ trong tấm mặt nạ âm dương hiện lên ý cười như biết rõ suy nghĩ của Cố Tịch Lam.

"Mới có một thời gian mà ngươi học được cũng nhiều chiêu để đối phó bổn tọa thật!"

Môi Cố Tịch Lam tự giác cong lên, cô không biết rằng lúc này mình đang làm nũng với y.

"Không có đối phó người. Chỉ muốn được quay về Trấn Yêu Cung thôi!"

"Ngươi thích nơi đó đến vậy?"

Bởi vì nơi đó có người trong lòng của ta!

Suy nghĩ này không thể nói cho Đồng Ấn nghe Cố Tịch Lam nhoẻn miệng cười.

"Thuộc hạ là hộ pháp của cung chủ!"

Trông thấy đôi mắt kiên định của Cố Tịch Lam Đồng Ấn chỉ còn biết thở dài nửa đùa nửa thật.

"Nếu lúc ngươi quay về bổn tọa chết rồi thì sao?"

Mới có mấy ngày mà câu này Cố Tịch Lam đã nghe những hai lần. Cô thật sự bị ám ảnh nửa muốn hỏi Đồng Ấn sự thật nửa lại sợ trông thấy cái gật đầu xác nhận của y.

"Cung chủ!"

Đồng Ấn ôm người trong lòng nên cảm giác rất rõ Cố Tịch Lam đang run rẩy, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vạt áo trước ngực y. Trên tay là mỹ nhân lạnh lẽo đang rưng rưng vì lo rằng mình sẽ chết. Cho dù tim làm bằng sắt Đồng Ấn cũng không chịu nổi. Y dùng chất giọng trầm khàn của mình cố gắng để nói ra những lời ngọt ngào.

"Bổn tọa chỉ là đang nói nhỡ may. Giang hồ mỗi ngày đều biến động khôn cùng. Nếu có một ngày như dự đoán thì ngươi đừng trở về Trấn Yêu Cung, cũng không được phép trả thù cho ta. Nếu có việc cần tìm hiểu hoặc nương nhờ thì hãy đến Phong Vãn Lâu."

Đêm nay Đồng Ấn nói quá nhiều, không hề giống tác phong thường nhật. Cố Tịch Lam hiểu rằng sắp sửa có chuyện xảy ra nhưng chẳng thể nào gặng hỏi. Khi người ta đã không muốn nói rõ thì mình hà cớ gì phải chui đầu vào ngõ cụt.

"Ta sẽ theo ý người!"

Mắt thấy ánh lửa phía trước Đồng Ấn bèn đặt Cố Tịch Lam xuống sau đó y xoa lên mái tóc còn ướt của Cố Tịch Lam rồi mỉm cười dịu dàng.

"Đừng sợ hãi! Bổn tọa chỉ nói đùa thôi. Ngươi giữ lấy cái này, cầm đến Phong Vãn Lâu nó sẽ hữu dụng."

Cố Tịch Lam không từ chối.

"Đa tạ cung chủ!"

Những việc cần Đồng Ấn đã dặn dò xong, bây giờ cũng chẳng còn gì khiến y vướng bận cả.

Không khí trầm mặc chỉ nghe tiếng lá khô lạo xạo dưới chân cho đến khi đưa Cố Tịch Lam về nơi cắm trại của cô. Đồng Ấn lẳng lặng rời đi giống như lúc xuất hiện chỉ có áo choàng phủ bên người Cố Tịch Lam cho biết đêm nay không phải là giấc mơ.

Yến Linh Nhi đang ngủ gật bên đống lửa Cố Tịch Lam vào xe thay y phục sau đó gấp áo choàng của Đồng Ấn lại nhét vào sâu bên trong hành lý của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.