Hoài An lững thững đi bộ trên vỉa hè, trong lòng cứ lo lắng cho CátHạ không yên. Ban nãy mạnh miệng nói đi bằng xe buýt vậy thôi chứ bâygiờ mà cứ đi bộ đến trạm xe thế nào cũng mất hơn ba mươi phút. Thế thìlàm sao về phòng trọ sớm được đây?
Vừa suy nghĩ vừa đi thêm được mấy bước phía sau đã vang lên tiếngcòi xe ô tô, Hoài An xoa xoa hai tai rồi quay đầu nhìn, là một chiếctaxi.
– Cô Hoài An, mời cô lên xe. Tôi sẽ đưa cô về.
Người tài xế đến trước mặt Hoài An cung kính cúi đầu như gặp đấng bề trên, điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái lắm.
– Anh là ai? Tại sao tôi phải lên xe?
– Anh Phan Đắc Thành sẽ trả tiền nếu tôi chịu trách nhiệm đưa cô vềnhà thật an toàn. Cô lên xe đi, nếu không tôi sẽ không nhận được tiềntaxi.
Phan Đắc Thành? Quả là người đàn ông cứng đầu, lúc nào cũng nhấtquyết muốn làm theo ý mình. Rõ ràng Hoài An đã nói muốn tự đi bằng xebuýt, vậy mà vẫn gọi taxi đưa cô về.
Mà thôi, Hoài An là người không thể cưỡng lại sự tốt bụng của ngườikhác. Phan Đắc Thành đã có ý tốt muốn giúp đỡ cô về phòng trọ thì tạisao cô phải từ chối để phật lòng anh ta? Thôi thì Hoài An cứ đồng ý điđể anh ta vui, mà cô cũng được về đến phòng trọ sớm hơn.
– Vậy đi thôi. Bạn tôi đang chờ tôi.
Hoài An về đến phòng trọ tuy không cần trả tiền nhưng vẫn nhờ tài xế nhắn giúp lời cám ơn của cô đến Phan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-trong/93544/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.