Ở chung một chỗ với Phan Đắc Thành thật sự rất không thoải mái,không biết cái miệng của anh ta để làm gì nữa. Suốt buổi không hề nóimột câu nào, cứ tập trung lái xe rồi thỉnh thoảng nhân lúc đèn đỏ dừnglại quay sang nhìn Hoài An một chút, thế thôi đó, việc làm của Phan ĐắcThành thật là nhàm chán quá đi mà!
Kể ra có hơi ngại tí nhưng đây là lần đầu tiên Hoài An đến nhà hàng, bởi vì trước giờ cô làm gì có tiền dư dả mà đặt chân đến những chỗ sang trọng như vậy chứ. Hai mắt Hoài An cứ dáo dác nhìn xung quanh giống như vừa khám phá được châu lục mới vậy, điều đó khiến những người có mặt ởđây cứ chỉ trỏ vào người cô mà xì xào bàn tán. Người bên cạnh thấy thếngược lại không cảm thấy xấu hổ gì cả, chỉ cười thầm trong bụng. PhanĐắc Thành có vẻ là khách quen ở đây, anh rất ung dung thoải mái bước đinhư đây chính là nhà của mình. Ngay khi thấy hai người bước vào liền cómột người đàn ông trung niên chạy đến, hình như là chủ của nhà hàng, ông ta bắt tay với Phan Đắc Thành và chào anh rất niềm nở.
– Ôi lâu lắm rồi mới thấy cậu đến đây ăn!
Ông ta kín đáo liếc nhìn người đi bên cạnh Phan Đắc Thành, đây làlần đầu tiên ông ta thấy Phan Đắc Thành đi cùng cô gái này đến đây, mọilần người đi chung với Phan Đắc Thành không ai khác ngoài Lý Mỹ Hân.Trông dáng dấp rất bình thường, quần áo cũng không phải hàng hiệu, hoàntoàn không thể đem ra so sánh với cô con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-trong/93543/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.