Lúc Thạch Vô Mẫn hỏi vậy, tôi đang mặc quần áo mà khựng lại, nhìn cậu trả lời:
- Trước đây chỗ này có một hình xăm.
Thạch Vô Mẫn quay sang nhìn tôi, hỏi tiếp:
- Thật hả? Xăm gì?
- Tên cậu.
- Ồ.
- Cười gì? Cậu không tin?
- Chính anh tự cảm nhận xem câu trả lời đó có nhiêu uy tín? Hình xăm đâu? Chỗ nào? Không phải anh bảo anh có hình xăm ư? Sao giờ nó lại thành sẹo? – Thạch Vô Mẫn bật cười không ngớt – Mấy câu này anh lừa Từ Tùng được đấy. Chi bằng anh gọi điện cho anh ta xem, chắc chắn nơi này... xăm tên anh ta! Anh nói xem anh ta có tin không? Anh muốn lừa em thì cũng đầu tư chút lòng thành đi chứ. Anh gạt em quen thói rồi hả? Gạt em vui lắm hả? Em hỏi anh, gạt em vui lắm hả? Trung Nặc Thần, anh thật đê tiện. Quá đê tiện!
Thạch Vô Mẫn nổi trận lôi đình, tôi nằm trên bàn làm việc mà cũng cảm nhận được cậu ấy thật sự tức giận.
Tôi gật đầu, không giải thích thêm nữa. Tôi nói thật, cậu ấy không tin.
Tôi thích cậu mà, trong lòng tôi có cậu mà. Tôi không dám nói, chỉ dám xăm cái tên cậu thích nhất lên ngực trái. Tôi nói cả rồi, cậu một mực không tin.
Thạch Vô Mẫn thấy tôi gật đầu, giận điên lên. Cậu vớ lấy cái ly thủy tinh trên bàn, ném mạnh xuống đất, rồi chỉ vào cửa vào thư phòng, quát tôi:
- Cút!
Tôi ngơ ngác dẫm lên miểng ly bước ra ngoài.
Kế đó, tôi ngồi ngây người trong phòng khách. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tren-co-loi-don/247590/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.