Mùng 1 tháng Chín, gió mát không trăng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng Ngưng Quang Thuật tạo ra một quả cầu ánh sáng thay cho ánh nến nhảy nhót, đặt ở góc bàn, tiếp tục xem cuốn sách do Thần Công Quân để lại cho nàng.
Mùi hương quen thuộc lại bao trùm, Tần Nguyên Hi lại thử ngồi lên đùi nàng.
Nàng nghiêm túc nói: “Bây giờ chàng là người rồi không phải hồ ly nữa, chân ta không đủ chỗ cho chàng đâu.”
Hắn trông như suy nghĩ gì đó, rồi ngồi xuống phía sau nàng, hai tay ôm eo, tựa cằm lên vai nàng, khoan khoái thở ra một hơi dài.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đưa tay xoa đầu hắn, có lẽ việc Tần Nguyên Hi trở lại với đôi mắt rạng ngời ấy chỉ là ảo giác. Rất nhanh nàng liền nhận ra, người đã về, nhưng thần trí như vẫn chưa quay lại. Hắn vẫn như Nguyên Hồ Ly ngày nào, chẳng nói chẳng rằng, cứ thích chui vào lòng nàng, thậm chí thích cắn cổ tay nàng. Nếu nàng không ngăn lại, có khi hắn còn định bò đi thay vì đi bộ.
Đại Mạch Chủ nói đó là do thần hồn chưa hoàn toàn quay về. Những ngày qua, hắn uống không ít viên thuốc định thần an tâm, nhưng chẳng có tác dụng gì, mà ngược lại còn bám dính lấy nàng, cứ như muốn hóa thành cái đuôi đằng sau nàng không bằng.
Tần Nguyên Hi há miệng định cắn lên cổ nàng, vừa cắn vừa dùng chóp mũi cọ cọ, Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy bản thân trong mắt hắn chẳng khác nào một quả cầu lông đáng yêu. Cuối cùng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706823/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.