🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhớ lại chuyện lúc nhỏ khi học viết chữ với đại bá.



Đại bá luôn chê nàng phiền, bởi vì nàng thấy việc dùng bút lông và mực vẽ bừa lên giấy thú vị hơn nhiều so với việc viết chữ.



Nàng đã vẽ những vệt mực lên bộ váy mới của mình, , khiến đại bá phải thở dài liên tục: “Giặt thế nào bây giờ? Rõ ràng là tiểu cô nương, sao lại nghịch ngợm thế?”



Nàng lao vào lòng đại bá, còn vẽ lên áo ông một bông hoa dại.



Ông có vẻ hơi giận, nhưng dần dần lại mỉm cười, đưa tay xoa đầu nàng, giọng nói rất dịu dàng: “Thật đáng yêu, đại bá sợ sau này lớn lên, con sẽ không nghe lời nữa.”



“Vì sao con lại không nghe lời đại bá chứ?” Lệnh Hồ Trăn Trăn khi ấy còn bé ngây ngô hỏi.



Đại bá đáp: “Ta cũng không biết, nhưng Trăn Trăn là là người thân duy nhất của đại bá trên thế gian này, dù đôi khi không nghe lời, đại bá cũng không trách con.”



Nàng hớn hở: “Vậy con cũng không trách đại bá!”



Ông chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng, rồi cúi nhìn nàng đang vẽ lên vai mình một con bướm méo mó, bật cười: “Chỉ vẽ nửa con thế này thì nhìn sao được, vẽ cho xong đi.”



Lệnh Hồ Trăn Trăn có lý lẽ riêng: “Nhưng nó đang nằm nghiêng mà.”



Đại bá chậm rãi nói: “Dù thế nào cũng phải thẳng lại, không thể cứ nghiêng mãi. Đại bá đã đợi ba giáp* rồi, Trăn Trăn phải giúp đại bá vẽ ngay ngắn lại, nghe

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706815/chuong-147.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.