Ý thức của Lệnh Hồ Trăn Trăn dần trở nên mờ mịt, trong tầm nhìn mơ hồ, nàng thấy hắn như làn khói mà tan biến đi. Sau đó, nàng lại ngã nhào xuống đất, không thể nhúc nhích. 
Có một đôi tay ấm áp bế nàng lên. 
“Lệnh Hồ cô nương?” 
Giọng nói của Tần Nguyên Hi như vọng đến từ trên những đám mây. Lệnh Hồ Trăn Trăn rất muốn nói gì đó, nhưng không thể, rồi tầm nhìn của nàng tối sầm lại và nàng ngã xuống người hắn. 
Nàng dường như đã có một giấc mơ rời rạc, trong mơ có người đang giận dữ nói với nàng: “Nàng sẽ không chết, ta cũng sẽ không quên. Nàng đừng hòng nghĩ tới điều đó!” 
Giọng điệu đó, như thể nàng đã nợ hắn một món nợ cao bằng núi, sâu như biển. Nếu không trả, e rằng nàng sẽ bị hắn nhai sống mất. 
Lệnh Hồ Trăn Trăn Trăn rùng mình tỉnh dậy, bối rối nhìn quanh. Đây không phải là nhà dân nơi nàng tá túc trước đó mà rộng rãi hơn nhiều. Trên tường treo những tấm thảm lông rực rỡ, trong chậu đồng than đang cháy rực. 
Qua tấm bình phong, nàng có thể nhìn thấy góc áo trắng muốt của Tần Nguyên Hi. 
Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi ngồi dậy, nhưng vẫn không có chút sức lực nào. Kinh mạch của nàng như bị đóng băng, mỗi khi nàng cố gắng vận chuyển chu thiên, thì từng mảnh băng nhỏ lại rào rào rơi xuống. 
Lạnh quá. 
Nàng run rẩy cuốn chăn quanh người. Nghe thấy động tĩnh, Tần Nguyên Hi lịch thiệp hỏi: “Lệnh Hồ cô nương đã tỉnh rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706776/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.