Dù có là nghiệt duyên, ta cũng sẽ biến nó thành thiện duyên. 
Giờ Mẹo thiếu hai khắc, Phi Long Giấy đáp xuống bên ngoài Tử Lâm Trấn ở Dương Châu. 
Ở đây hoa dương tử kinh đang nở rộ, tựa như một tấm vải gấm tinh sảo. Ánh trăng sáng rực, khắp nơi im ắng, Lệnh Hồ Trăn Trăn bước nhẹ nhàng trên những cánh hoa rơi mềm mại, từ từ tiến về phía trước. 
Khung cảnh quen thuộc, rừng hoa tím nở đầy quen thuộc, nàng mơ hồ cảm thấy mình lại nhớ ra điều gì đó. Lúc đó, nàng dường như không mang theo tâm trạng háo hức vui vẻ để gặp đại bá, thay vào đó trong lòng là sự thận trọng chưa từng có cùng nghi ngờ to lớn. Bước chân của nàng chần chừ và chậm rãi. 
Đi suốt một đường vào Tử Lâm Trấn, rời vẫn chưa sáng, trên đường đã có hai ba người qua lại, mùi thơm từ các quán ăn lan tỏa khắp nơi. 
Lệnh Hồ Trăn Trăn dựa theo trí nhớ mà đi, vòng qua hai con phố, rẽ ba lần, dừng lại trước một khách điếm rất nhỏ. 
Là nơi này. 
Tiểu nhị đang ngủ gà ngủ gật vừa thấy nàng, lập tức tỉnh táo tinh thần: “Cô nương muốn thuê phòng sao? Mời vào!” 
Lệnh Hồ Trăn Trăn đi vào nhìn quanh một vòng, đại sảnh trống trơn, không có một khách nào. 
“Ta muốn căn phòng bên trái trên tầng ba.” Nàng nhớ đại bá lúc ấy từng ở đó. 
Tiểu nhị ngạc nhiên nói: “Đó là nơi chất chứa đồ đạc, không phải phòng cho khách, ý của cô nương có phải là phòng bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706770/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.