Quyển 3: Tử Sinh Đắc Kiến
Trước mắt là một cây cầu dài vô tận.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đứng ở đầu cầu rất lâu, cuối cùng cũng quyết định bước qua.
Hai bên cầu không có lan can, phía dưới cầu dường như chôn vùi nhiều kỷ niệm quá khứ, từng đám như mây mù, có những cái rõ ràng, có những cái không.
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thấy mình khi bảy tuổi, mặc áo vải thô, tóc rối bù như tổ chim, đang lăn lộn khóc lóc với đại bá.
Nàng nhớ ra lần đó đại bá rời đi mấy tháng, cuối cùng trở về nhưng không còn yêu thương nàng hư trước mà hay trách nàng ồn ào và trách nàng bẩn thỉu.
Đại bá nghe nàng khóc đến phát ngán, thở dài liên tục: “Ôi chao, sao mà phiền phức thế này, chẳng giống phụ thân ngươi chút nào.”
Ông ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nàng, giọng nói mang theo chút ghét bỏ: “Con gái con đứa không thể bẩn thỉu thế này, cũng không thể lăn lộn khóc lóc như vậy. Đứng dậy, dọn dẹp sạch sẽ, đại bá dạy ngươi học chữ.”
Nàng vẫn không chịu ngồi dậy mà đưa cái đầu tổ chim của mình về phía ông: “Muốn xoa.”
Một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên đầu nàng, mang theo chút ấm áp nhạt nhòa.
Nàng ngước lên nhìn đại bá, ông cười cũng nhạt nhòa như thế: “Hóa ra là muốn được yêu thương một chút.”
Đám mây mù của quá khứ từ từ tan ra, Lệnh Hồ Trăn Trăn tỉnh lại.
Ngày 13 tháng Tư, sau cơn mưa lại có cầu vồng. Nàng thay một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tran-my-nhan-tam/3706769/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.