Chương trước
Chương sau
Thấy hắn không có phản ứng, đằng yêu bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa: “Lần trước nàng ta lén lút bàn bạc với ta rằng có thể gạt người đến cho ta đánh, chỉ cần quả chín cho nàng mấy trái là được.

Nàng đã sớm biết lá bùa của Yêu Quân mỗi lần có người chạm vào sẽ tăng thêm một con phù khôi nên chỉ là cố ý lừa gạt ngươi thôi!”

Gã càng nói càng hăng, càng nói càng cảm thấy mình thông minh vô cùng.

Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu để họ nội đấu sao? Đợi bọn họ đánh nhau rồi thì gã sẽ trở thành ngư ông đắc lợi, nghĩ thôi cũng cảm thấy sảng khoái rồi.

Đằng yêu đang muốn bịa ra điều gì đó quá đáng hơn thì thấy vị tu sĩ kia vén cành lá xanh nõn ra một bên, rồi ngước mắt nhìn quả cây loan, chuẩn bị giẫm lên thân đằng.

Mà cỏ cây thành yêu làm sao có thể để bất cứ ai đến gần chân thân của mình? Chủ đằng thoáng chốc bật mạnh lên và đánh về bóng hình màu xanh rêu kia như một tia chớp.

Thế nhưng, hắn vẫn có thể tránh được vô cùng ung dung như cũ, vạt áo mềm mại nhẹ nhàng cuộn lên đẹp đẽ, trong nháy mắt lại rơi trở lại trên mặt đất.

Nhìn thấy bảy con phù khôi lại lao về phía mình, chiếc nhẫn ngọc nhỏ trên mái tóc dày của Tần Hi lập tức phát ra ánh sáng trong trẻo, nhưng lần này nó ngưng tụ thành vô số lưỡi dao nhỏ, sau đó được hắn nhẹ nhàng bắn ra. Bảy con phù khôi trong nháy mặt bị đánh tan thành một làn sương mù, hồi lâu cũng không thể ngưng tụ thành hình.

Sắc mặt đằng yêu có chút khó coi, bỗng cười lạnh: “Ồ, ngươi cũng giống như tên ngốc nóng nảy ba ngày trước đó phải không? So ra thì ngươi thông minh hơn hắn một chút.”

Bóng người màu xanh rêu vẫn luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ kia cuối cùng cũng đứng thẳng lên: “Ngươi đã từng gặp sư huynh của ta rồi sao? Huynh ấy đang ở đâu?”

Dã yêu vốn nổi tiếng là nhiều chuyện, con đằng yêu kia lập tức cười lên nhìn vô cùng thiếu đánh: “Ta đã đánh tên tiểu tặc kia gần chết rồi! Còn ném hắn xuống núi nữa! Tự ngươi đi tìm đi!”

Thanh âm của Tần Hi trở nên rất nhẹ: “Chỉ dựa vào ngươi?”

“Không hề nhé!”

Đằng yêu lại bò về đằng thân. Tu sĩ biết thuật pháp nên gã tuy thích gây rắc rối nhưng cũng quý trọng mạng sống của mình, vào lúc này, ngay cả những dây leo nhỏ nhất cũng bị bao phủ bởi cành và lá của cây loan. Gã không tin tiểu tặc này thật sự dám phá hoại cây loan này, tu sĩ Trung Thổ ở Đại Hoang từ trước đến giờ vẫn luôn khiêm tốn đến mức không thể khiêm tốn được nữa, vì vậy nên dã yêu ở Đại Hoang càng thích gây rắc rối và kiêu ngạo hơn trước.

Một giọng nói chói tai từ trên ngọn cây truyền đến: “Ta còn giẫm lên khuôn mặt xinh đẹp của hắn ta mấy lần, máu me chảy đầy đất vô cùng thú vị!”

Tần Hi hít một hơi, bỗng nhiên quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Cô nương, làm phiền cô tránh xa ra một chút.”

Hắn muốn làm gì? Lệnh Hồ Trăn Trăn cảnh giác nhìn, tay áo dài của hắn vung lên, chỉ trong thoáng chốc, từng chùm tia sáng màu xanh lục của thuật pháp lóe lên nhún nhảy, phát ra một tiếng nổ khủng khiếp như sét đánh, sau đó lao về phía cây loan —— đây là muốn đập tan cây loan này thành từng mảnh sao? Nàng vẫn chưa hái được trái nào mà!

“Người mặc áo trắng, thắt lưng đeo viên hồng ngọc, miệng đầy lời thô tục là sư huynh của ngươi sao?” Thanh âm của Lệnh Hồ Trăn Trăn rõ ràng đến khó hiểu giữa tiếng nổ do thuật pháp gây ra.

Ánh sáng màu xanh lục của thuật pháp tiêu tan ngay lập tức, hắn cúi đầu nhìn nàng.

“Là ta cứu hắn.” Nàng dừng một chút, bổ sung: “Gãy vài chiếc xương sườn, không phải vết thương trí mạng.”

*

Ánh nắng chiều chói chang chiếu xuyên qua cành lá trong rừng, trên đầu là lá phong rực rỡ, dưới chân là lá rụng màu đỏ và vàng dày đặc đan xen vào nhau, nhìn rất đẹp nhưng khi đi lại thì lại là chuyện khác.

Lệnh Hồ Trăn Trăn khéo léo tránh đi những ổ gà lầy lội bị lá rụng chặn lại, bước đi hết sức thận trọng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tần Hi đang im lặng đi theo.

Nàng thật sự rất không thích phía sau có người nên chỉ đành nghiêng người đi, lại nghe thấy hắn hỏi: “Cô nương đến từ Vân Vũ Sơn sao? Sống ở gần đây à?”

Nàng lắc đầu: “Không phải.”

“Đại Hoang có nhiều yêu, cô nương một mình lang thang trong vùng hoang dã như vậy, hẳn là tu vi rất cao siêu.”

Nàng tiếp tục lắc đầu: “Ta không phải tu sĩ.”

Ừm, hắn cũng nhìn ra nàng chỉ là một người bình thường mà thôi, cùng lắm chỉ là tay chân linh hoạt hơn người thường, nhưng vẫn chưa đủ để nàng có thể yên tâm đi lại trong rừng núi hoang vu như thế. Hơn nữa, nàng luôn nghiêng người mà đi, rõ ràng là rất cảnh giác, không tầm thường chút nào.

Nhớ lại lời đằng yêu nói, Tần Hi cảm thấy dường như có thể tin đôi chút. Chỉ bằng một mình nàng đương nhiên không thể nào lấy được trái cây, nên chỉ có thể dùng chút thủ đoạn vòng vo để hợp tác, thậm chí còn nói những lời điên rồ về việc dùng rìu để chém đằng yêu. Vẻ mặt nàng bình tĩnh đến mức suýt chút nữa đã khiến hắn mất cảnh giác.

Vùng đất Đại Hoang quả nhiên là một mớ hỗn độn.

“Ngươi là tu sĩ của Thái Thượng Diện đúng không?” Nàng đột nhiên hỏi.

….. Thái Thượng Diện là cái gì nữa?

“Tại hạ Tần Hi, tự Nguyên Hi, là tu sĩ của Trung Thổ Thái Thượng Mạch*.” *Mạch (脉: mài) đọc na ná diện (面: miàn) cũng mà diện cũng có nghĩa là mì.

Quả nhiên, là đồng môn với nam tử nóng nảy kia. Tốt lắm, cuối cùng cũng đợi được hắn rồi.

“Tần. . .” Nàng ngẩn người, đợi một chút, Tần gì nữa? Hắn vừa nãy có phải đã nói ra một loạt tên hay không?

“Tần Hi, tự Nguyên Hi. Cô nương có thể trực tiếp gọi tên tự của ta là được.”

“Ồ, được rồi, Tự Nguyên Hi.” Nàng nhẹ nhàng vượt qua đống lá mục, trong giọng nói có chút mong đợi khó tả: “Ta tên Lệnh Hồ Trăn Trăn, ngươi có mang tiền không?”

Tần Hi chớp chớp mắt: “Là Nguyên Hi.” Còn nữa, có mang tiền không là ý gì?

Nàng cau mày: “Vậy là ngươi họ Tần hay họ Nguyên?”

Hắn không ngờ đến câu hỏi này nên hiếm khi bày ra dáng vẻ sửng sốt, bối rối nhìn nàng hồi lâu: “Lệnh Hồ cô nương, gọi ta là Tần Nguyên Hi là được rồi.”

Không thể nói điều này ngay từ đầu sao? Người Trung Thổ thật phiền toái, đến tên thôi mà cũng rắc rối như thế.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đang định nói tiếp thì một giọng nói rất cáu kỉnh vang lên cách đó không xa: “Lão tử bị thương ở xương sườn! Không phải mông của ta! Cô kiêng kỵ cái quái gì? Nam thì sao mà nữ thì sao?”

Tần Hi hơi nhướng mày, là thanh âm của Thất sư huynh Chu Cảnh, có thể la hét hung hãn như thế, xem ra quả thật không phải vết thương trí mạng gì.

Theo thanh âm mà đi đến, chợt thấy khắp nơi đều là đất đen khô cằn, cây cối cháy rụi chỉ còn lại tro đen, hẳn là vì trước đó đã bị sét đánh gây ra cháy rừng. Điều kỳ lạ là trên vùng đất bị thiêu rụi này có một ngôi nhà đá nhỏ cũ kỹ, bên ngoài phủ đầy rêu và dây leo, xanh tươi mơn mởn.

Một giọng nữ trong trẻo khác từ trong nhà đá truyền đến: “Chu sư huynh, huynh có thể mặc quần áo vào được không?”

“Cô muốn làm gì? Lão tử còn chưa cởi quần cơ mà! Nếu là xương sườn ngươi bị gãy thì cô thử mặc y phục vào cho ta xem!”

Giọng nữ kia càng sợ hãi hơn: “Nhưng huynh mặc quần áo vào thì đẹp hơn.”

“Tự nghe xem chính mình đang nói cái gì đi! Nghe được sao?! Để ta nói cho cô biết, ta đường đường là tu sĩ trong sạch của Thái Thượng Mạch đó, cô đừng có nói bậy nói bạ!” Hắn thẹn quá hóa giận, giọng nói suýt chút nữa đã làm căn nhà đá nổ tung.

Tần Hi thò đầu nhìn vào trong thì thấy bên trong nhà trống rỗng, không có vách ngăn hay đồ đạc gì, nhưng sàn nhà được trải vài lớp lá khô, khá sạch sẽ. Dưới bức tường bên trái có ba nữ tu sĩ mặc váy màu hạnh nhân đang ngồi, tuổi tác cũng không lớn, Chu Cảnh dựa vào bức tường bên phải, nửa thân trên để trần, vẻ mặt hung dữ, không giống ngồi cũng chẳng giống nằm, tư thế rất mất tự nhiên và khổ sở.

Vừa nhìn thấy hắn, Chu Cảnh kinh ngạc vui mừng “Á” một tiếng, theo bản năng nhúc nhích một cái, nhất thời đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, giọng nói không còn cáu kỉnh nữa mà hơi run lên: “Nương nó, đệ cuối cùng cũng đến rồi! Làm thế nào mà tới được đây?”

Vị Cửu sư đệ này nếu không có người dẫn đường, hắn có thể một mình lang thang đến đảo Bồng Lai cũng nên. Hắn đã rất lo lắng Tần Hi phải lượn quanh mấy tháng mới có thể tới được Vân Vũ Sơn, vậy mà lần này chỉ mất ba ngày đã tìm được nơi này, có thể nói là một kỳ tích.

Tần Hi đi tới gần, đôi ủng mềm giẫm lên lá cây phát ra một chút âm thanh: “Đương nhiên là hỏi dọc đường để đến rồi.”

Hỏi dọc đường? Nơi này chỉ có đầy yêu thích nói nhảm thích tìm đường chết, hắn phải là đánh dọc đường mới đúng chứ? Chu Cảnh liếc nhìn đôi ủng mềm dưới chân Tần Hi, tuy đã được lau sạch nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết máu yêu trên đó.

Tần Hi xoay người lễ phép chào ba nữ tu sĩ mặc váy màu hạnh nhân: “Chư vị Linh Phong Hồ sư tỷ, có lòng rồi. Cảm ơn các sư tỷ đã truyền tin, Tần Nguyên Hi vô cùng cảm kích. Tính khí của sư huynh ta nóng nảy nghĩ gì nói đó nên mong chư vị đừng để trong lòng.”

Các nàng liên tục khoát tay rồi khách khí hàn huyên mấy câu.

Đã sớm nghe người ta nói về Thái Thượng Mạch, nhất là Nhất Mạch tu sĩ, ai nấy cũng đều là long là phượng so với những người khác. Tu vi có siêu việt hay không thì các nàng chưa thể nhìn ra, nhưng ít nhất hai người trước mặt họ trông có vẻ là người xuất sắc. Đầu tiên có vị Chu Tùng Hoa* sư huynh giống như một mỹ nhân tuyệt thế, hơn nữa huynh ấy còn mặt bạch y thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn. Đáng tiếc sau đó vì ngại bẩn mà cởi y phục ra, dáng người một chút cũng không phù hợp với khuôn mặt kia nên sự xinh đẹp đã bị giảm đi rất nhiều. Hôm nay lại có thêm một Tần Nguyên Hi, cả người giống như làm từ ngọc, Thái Thượng Mạch bọn họ là chuyên chọn mỹ nhân làm tu sĩ sao? *Tùng Hoa là tên tự của Chu Cảnh

Chu Cảnh ở một bên hiển nhiên không quen chịu đựng đau đớn, trên mặt đầy mồ hôi lạnh hét lớn: “Nguyên Hi đừng nói nhảm nữa! Mau đến đây trị thương giúp ta! Nương nó, đau chết lão tử rồi!”

Thoạt nhìn, vết thương của hắn không giống như đằng yêu có thể gây ra, ngoại trừ xương sườn bị gãy thì nội thương cũng rất nặng, chắc chắn là bị con phù khôi đánh lén. Chẳng trách, ngay cả Thuật Truyền Tin cũng không không dùng được, khi hắn vừa nhận được truyền tin của Linh Phong Hồ, Tần Hi còn tưởng rằng Chu Cảnh đã gây ra họa gì rồi.

Bạch quang thoắt ẩn thoắt hiện trong lòng bàn tay của Tần Hi, chạm vào những chỗ đau, nói: “Mấy phù khôi kia có thể đánh huynh thành ra như vậy sao?”

Trong chín đệ tử dưới tọa của Mạch Chủ, thuật pháp của Chu Cảnh tuy không quá xuất sắc, nhưng xét về kiếm thuật và võ thuật thì không thể tranh cãi đước, hắn vẫn luông đứng nhất từ trước đến nay. Vậy mà giờ đây ở Đại Hoang lại bị mấy con phù khôi đánh thành một miếng giẻ rách như thế này, thật sự là không thể tin nổi.

Khi nhắc đến điều này, Chu Cảnh lập tức nổi giận: “Là tiểu nha đầu mặc váy xanh lục kia đưa đệ đến?”

“Đúng vậy.” Tần Hi nhìn hắn một cái. “Huynh ngay cả tên cũng không hỏi sao?”

Chẳng trách lúc nãy Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng những từ như vậy để diễn tả Chu Cảnh, có lẽ cũng không biết được hắn tên gì.

“Nương nó, nàng nói với ta chỉ có năm con phù khôi thôi, kết quả là có một con núp trong tối đánh lén. Con đằng yêu chó điên kia vậy mà lại nói cười với nàng! Hai người họ chắc chắn là cùng một phe!”

Nàng còn trẻ, lại có dung mạo xinh đẹp, thần thái khi nói chuyện vô cùng bình tĩnh khiến hắn vô tình buông lỏng cảnh giác. Bây giờ liên kết mọi thứ lại, hắn cảm thấy mình đã bị lừa rồi.

Quả nhiên, con đằng yêu kia thật sự không phải nói bậy.

Tần Hi đang muốn nói chuyện, liền nhìn thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn đi đến rồi đặt hai bình bằng sành chứa đầy nước bên cạnh.

Dung tích của lọ sành có vẻ như không nhỏ chút nào, nhưng cô nương này dường như không tốn chút sức lực nào, một giọt nước cũng không tràn ra.

Chẳng chờ bọn họ phản ứng lại, nàng đã mở miệng hỏi: “Nếu đã đến đây rồi, có phải là nên đưa tiền cho ta không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.