Chương trước
Chương sau
Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân

21 tháng 10, trời quang mây tạnh.

Trời đã mưa suốt nửa tháng và hôm nay thời tiết ở Vân Vũ Sơn này trong lành một cách thần kỳ. Nắng thu vàng rực rỡ long lanh, phản chiếu trên những cành lá màu vàng xanh khắp núi đồi, vô cùng rực rỡ tươi đẹp.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ngồi trên tảng đá trắng ở rìa vách núi, bắt chéo hai chân, lấy một tay bịt mũi.

Tuy cái nơi mưa liên miên hết ngày này qua ngày khác cuối cùng đã tạnh mưa là một chuyện tốt, nhưng mùi cũng quá khó ngửi rồi. Khi ánh nắng chiếu vào hơi nước tích tụ khắp núi thì thứ bốc hơi ra là mùi thối của cành khô lá nát.

Gió núi thổi nhẹ khiến những chiếc lá xanh non của cây loan cách đó không xa đung đưa, phát ra những tiếng xào xạc khoan khoái, thỉnh thoảng phiến lá lại mở ra, để lộ những chùm quả nhỏ trắng như những nụ hoa. Phần dưới của quả hơi nứt, nhìn hình dạng thì phải mất một hoặc hai ngày nữa quả mới chín, mới đến lúc hái xuống.

Chỉ là có hái xuống được hay không là một chuyện khác.

Tầm mắt của nàng rơi vào con đằng yêu nho nhỏ với đôi mắt dưới gốc cây, gã cầm một hòn đá trong tay và đang làm động tác muốn đập xuống.

“Ngươi đến đây!” Thanh âm của gã chói tai mà cay nghiệt, vô cùng khó chịu. “Nếu không ta đập chết ngươi!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn xoay người né tránh những hòn đá bay tới, nhẹ nhàng khéo léo đặt những viên đá trắng xuống đất, chiếc váy màu xanh ngọc bích xòe ra như hoa nở rồi lại rủ xuống. Màu tóc của nàng nhạt hơn người thường một chút, chỉ được búi cao lên nên trông rất bồng bềnh và mềm mại, còn đôi mắt dưới ánh nắng hiện lên màu hổ phách vô cùng trong suốt, nhìn dáng vẻ thật thanh tú.

Nhưng đằng yêu nóng nảy này làm gì hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, chỉ dữ tợn gầm lên: “Đi đến đây mau!”

Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi đi về phía cây loan*, cho đến khi nàng cách ước chừng hai trượng* thì dừng bước. *trượng: 1 trượng xấp xỉ 4,7 mét *cây loan, còn có tên khoa học Koelreuteria paniculata

“Gần hơn nữa!” Đằng yêu thúc giục.

Nàng lắc đầu, mở miệng nói: “Không thể đi thêm nữa.”

Đằng yêu nhất thời giận đến thất khiếu* bốc khói. *thất khiếu: là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng. (theo Wikipedia)

Mấy ngày nay, quả cây loan gần chín nên có không ít người đến Vân Vũ Sơn để hái trái cây, nhưng đa số đều bị gã đuổi chạy, chỉ có tiểu nha đầu trước mắt này là gã không thể đụng vào cho dù đã hơn nửa tháng trôi qua rồi. Nàng rất giảo hoạt, chắc chắn đã phát hiện gã không thể rời khỏi cây loan quá xa nên ngày nào cũng chỉ đứng ở phía xa xa kia. Đối với con đằng yêu xấu tính này mà nói, thân ảnh màu xanh ngọc bích của nàng thật giống một hạt cát bay vào mắt vậy, vô cùng khó chịu, có dụi bao nhiêu cũng không hết, thật bực mình mà.

“Lúc trước ta chỉ trêu ngươi thôi.” Gã đột nhiên thay đổi vẻ mặt, cười rất miễn cưỡng. “Ta bảo ngươi lại gần để chúng ta có thể trò chuyện như lần trước mà thôi. Ngươi chỉ là một người bình thường, không phải như những tu sĩ Trung Thổ kia, nếu thật sự muốn trái cây thì ta sẽ hái cho ngươi một ít.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn vẫn lắc đầu: “Ta không sang đó đâu, ngươi sẽ đánh ta mất.”

“Sao có thể, ta không đánh nữ nhân.”

“Lúc trước khi ngươi đánh cô nương mặc váy vàng kia có nói như thế đâu.”

Hừ! Thật khó đối phó! Đằng yêu trước giờ vốn không có nhiều kiên nhẫn, liền lăn lộn trên mặt đất tìm hòn đá lớn nhất muốn đập nát khuôn mặt đáng ghét của nàng.

Không ngờ nàng đột nhiên đưa tay vào túi trong tay áo lấy ra một chiếc rìu khá dài —— Nàng làm sao có thể nhét một món đồ lớn như vậy vào trong tay áo thế? Gã nhìn chằm chằm vào tay áo không rộng lắm của nàng, cảm thấy rất nghi ngờ.

Một khắc sau, nàng lại lấy ra một sợi dây nhỏ quấn quanh cán rìu. Động tác nàng chậm rãi và cẩn thận, ánh nắng chiếu vào lưỡi rìu khiến nó tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết lưỡi rìu mới được mài, vô cùng sắc bén.

Đằng yêu đột nhiên phản ứng lại: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Lấy rìu chém ta?!”

Không sai. Lệnh Hồ Trăn Trăn gật đầu, buộc sợi dây thành một nút thật chặt rồi cầm rìu trong tay vung lên hai lần, sau đó lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Từ trước đến nay chưa từng có người dám bày ra vũ khí sắc bén trước cây loan như thế, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy một người to gan liều mạng như vậy, không khỏi hoảng sợ: “Ngươi điên rồi sao?! Ngươi có biết nếu làm tổn thương đằng thân của ta cũng sẽ làm thổn thương cây loan không! Đến lúc đó ngươi nhất định phải chết! Phù khôi* của Yêu Quân sẽ đuổi giết ngươi đến chân trời góc biển! *phù khôi: khôi là con rối, phù khôi là những con rối được khắc phù chú

Nàng dĩ nhiên biết, tóm lại, nếu muốn hái quả của cây loan trên Vân Vũ Sơn thì phải đối mặt với hai phiền toái lớn: đằng yêu nóng nảy thích tìm cái chết và phù khôi của Yêu Quân.

Đám yêu này thật biết gây rắc rối cho nàng.

Nàng cầm cán rìu, bày ra tư thế muốn ném đi, đằng yêu thấy thế lập tức bò lại vào đằng thân. Những dây leo sẫm màu uốn lượn như rắn ngọ nguậy trên thân cây loan, giấu đi phần dây leo chính dày cộm phía sau mấy phiến lá, chỉ để lại những cành và dây leo mảnh mai nhất để che phủ toàn bộ thân cây.

Đợi rất lâu không thấy chiếc rìu bị ném đi, đằng yêu nấp phía sau cành lá cảnh giác nhìn nàng, chỉ thấy nàng lấy ra từ trong tay áo một miếng bánh khô khốc. Nàng vừa cẩn thận cắn vừa dùng hai ngón tay cầm rìu lắc lư, đôi mắt màu hổ phách thỉnh thoảng liếc nhìn về phía này.

Đằng yêu đa nghi cảm thấy nàng nhất định có âm mưu quỷ kế gì đó, lập tức âm thầm dùng cành lá che để bảo vệ mình.

Thật ra thì gã nói không sai chút nào, nàng quả thật không chắc mình có thể chỉ đả thương thân đằng mà không liên lụy đến cây loan hay không. Dây đằng này quả thật có lòng chết mà, còn phiền toái hơn nhiều so với phù khôi kia.

Lệnh Hồ Trăn Trăn ăn xong miếng bánh, đang xoa vụn bánh trên đầu ngón tay, khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng người trên phiến đá trắng bên rìa vách núi, im hơi lặng tiếng, cũng không biết đứng đó bao lâu rồi.

Nàng bình thường ghét nhất có người lặng lẽ bám theo sau lưng mình nên lập tức nghiêng người sang một bên và bắt gặp một đôi mắt đen láy.

Là một thiếu niên… Cũng không đúng, phải là một người đang độ tuổi giữa ngưỡng thiếu niên và thanh niên. Trên vách đá gió thổi mạnh, mái tóc đen dày của hắn không ngừng đung đưa, có một chiếc nhẫn ngọc nhỏ trong suốt màu trắng treo trên bím tóc, bị gió kéo đi không ngừng va vào gò má khiến chân mày hắn trở nên sắc nét hơn và dung mạo càng đẹp mắt hơn. Bộ y phục màu xanh rêu trên người hắn không biết được làm từ chất liệu gì, trông rất đắt tiền, nhưng lại vô cùng thoải mái, lúc này tay áo đang đung đưa, đem lại cho hắn một cảm giác phiêu dật như tiên vậy.

Tuy nhiên, vẻ mặt của hắn hoàn toàn không giống tiên nhân chút nào. Hàng chân mày hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm vào chiếc rìu lạnh lẽo trong tay nàng, thận trọng nhưng cũng có chút bối rối.

Thấy nàng nhìn mình, hắn có chút chần chừ rồi chậm rãi nói với giọng điệu nhã nhặn: “Cô nương, chiếc rìu kia là…?”

Nếu đã nhìn thì cũng phải biết rồi chứ? Lệnh Hồ Trăn Trăn nói: “Vũ khí chặt mấy dây leo già kia.”

Hắn nhìn những dây leo sẫm màu quấn quanh thân cây loan, khiêm tốn hỏi: “Xin hỏi tại sao phải chặt mấy dây leo kia?”

Được, nàng hiểu rồi. Người này nhất định cũng từ Trung Thổ đến đây nên không hiểu đám yêu ở mấy nơi hoang dã này thích nhất là tìm cái chết.

“Ngươi cũng đến để hái quả cây loan sao?” Nàng hỏi.

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chiếc nhẫn ngọc nho nhỏ chậm rãi lay động bên tai: “Cứ coi là vậy đi.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn giải thích rất đơn giản: “Đó là đằng yêu, biết đánh người.”

. . . Cho nên nàng là định dùng rìu chém đằng yêu sao? Không hổ là vùng Đại Hoang, bình thường người ở đây lại dùng thủ đoạn mạnh bạo và đơn giản như thế để đối phó với yêu. Tần Hi cảm thấy mình chưa từng thấy qua chuyện kỳ lạ như vậy nên muốn nhìn kỹ một chút, vì thế gật đầu, dùng giọng khích lệ nói: “Cô nương, mời cô tiếp tục.”

Nàng chẳng có gì để tiếp tục cả, tình thế vốn đã rơi vào bế tắc rồi.

“Nếu không thì ngươi làm đi?” Lệnh Hồ Trăn Trăn lui về sau hai bước.

Ai da, không chém nữa sao?

Tần Hi nhẹ nhàng nhảy xuống tảng đá trắng, bím tóc nhỏ có chiếc nhẫn ngọc rơi xuống vai, lắc lư nhịp nhàng theo bước chân của chủ nhân. Hắn bước đi với tốc độ đều đặn, không nhanh cũng không chậm, nhưng động tác lại nhẹ nhàng đến lạ thường, như thể cả người không có chút trọng lượng nào.

Luôn cảm thấy hắn có vẻ hơi yếu đuối.

Nàng vén lọn tóc rơi xuống bên tai, lại nghe hắn hỏi: “Cô nương, tấm bùa kia là?”

Trên thân cây loan có dán một lá bùa màu đỏ như máu, rất nổi bật. Mấy ngày nay có rất nhiều người tới đây, đa số đều là vừa nhìn thấy lá bùa đã rời đi, không dám nghĩ đến việc hái trái cây nữa.

Ngay cả cái này cũng không biết nữa, xem ra những tu sĩ Trung Thổ trước khi đến Đại Hoang không có sự chuẩn bị nào cả.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhớ lại lẽ thường mà nàng đã được dạy trước đây: “Đó là lá bùa của Thang Viên Yêu Quân. Bất cứ ai chạm vào cây loan trong vòng bán kính một trượng đều sẽ bị phù khôi đánh. Nếu làm tổn thương đến cây loan, cho dù chỉ một chút thì phù khôi sẽ đuổi cùng giết tận ngươi đến chân trời góc biển.”

Hắn hơi dừng một chút: “Kiến thức ta nông cạn, chỉ từng nghe nói về Xương Nguyên Yêu Quân.”

Mặt nàng không hề đổi sắc: “Đó là lá bùa của Xương Nguyên Yêu Quân*…” *Ý là bà Trăn bả nói nhầm rồi á :))) Thang Viên (汤圆) có cách đọc (tāng yuán) na ná Xương Nguyên (昌元: chāng yuán). Mà thang viên cũng có nghĩa là chè trôi nước nữa nha =)))

“Ta biết.” Tần Hi chậm rãi ngắt lời nàng, nheo mắt cẩn thận nhìn lá bùa một hồi, lại nói: “Là họa pháp Quần* Khôi, cô nương có biết sẽ có bao nhiêu phù khôi đi ra hay không?” *quần: cụm, bầy, đàn

“Sáu.” Ấn tượng của nàng đối với điều này vẫn còn rất sâu sắc.

Tuổi của Tần Hi không lớn lắm, nhưng khí chất lại rất nhàn nhã. Đường đi trên vách núi không hề bằng phẳng chút nào, mặt đất đầy sỏi đá, nhưng hắn lại có thể đi như đang đi dạo trong sân vườn, đi thẳng đến dưới tàng cây rồi ngẩng đầu lên nhìn những dây leo đã úa khô rậm rạp chằng chịt trên thân cây.

Hắn chạm vào một dây leo, đợi hồi lâu cũng không thấy có phản ứng gì, không khỏi ngạc nhiên nói: “Cô nương, nó không động đậy gì cả.”

Một khắc sau nó lập tức động.

Những dây leo mảnh mai sẫm màu đột nhiên quấn quanh cổ tay hắn, nhưng hắn không hề giãy dụa, để mặc cho cổ tay bị lực kia kéo đập mạnh vào thân cây lạnh lẽo và thô ráp.

Tiếng gió gào thét, hơi nước xung quanh dường như bị một bàn tay vô hình nào đó nhào nặn lại với nhau, sau đó đột nhiên tách ra, trong nháy mắt hóa thành sáu phù khôi hình người trong suốt, hung tợn lao về phía hắn.

Hóa ra đây chính là phù khôi của Yêu Quân.

Tần Hi không nhúc nhích, nhưng chiếc nhẫn ngọc trên bím tóc nhỏ kia lại động. Thoáng một cái, ánh sáng trong trẻo mềm mại lan ra như nước thủy triều, chớp mắt liền đẩy đám phù khôi kia ra xa.

Phía sau đầu truyền đến một tiếng gió chói tai, đoán chừng là do con đằng yêu thích tìm chết kia đánh lén, Tần Hi đang định quay đầu tránh né, lại đột nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh đang tiến đến gần, dường như là gần tóc của mình —— vẫn còn một con phù khôi đánh lén?

Thấy không còn cách nào tránh né, động tác của hắn đột nhiên nhanh như chớp, chỉ trong chốc lát đã lùi lại vài thước, tránh được hai đòn tấn công nguy hiểm. Sau đó, hắn chạm mũi chân xuống đất, dường như có một đôi cánh mọc ra, hắn bỗng nhiên bay cao, rồi nhẹ nhàng đáp xuống một cành cây loan.

Con phù khôi kia đánh hụt, một chưởng kia hung hăng đập mạnh xuống đất tạo nên một tiếng “Bùm” thật lớn, vô số đá vụn văng lên.

Vốn là muốn nhân lúc hỗn loạn đánh người, đằng yêu tức tối mắng to: “Tiểu tặc từ đâu đến! Còn trốn nhanh hơn chuột nữa!”

Tần Hi không để ý đến gã, chỉ nhìn về phía Lệnh Hồ Trăn Trăn, trong giọng nói có thêm mấy phần lạnh lẽo: “Không phải cô nói có sáu con phù khôi sao? Ở đây có tận bảy con.”

Sáu con phù khôi lúc nãy bị văng ra kia nhảy ra và tấn công từ mọi hướng, còn có một con núp trong bóng tối đánh lén từ góc chết. Cũng may hắn phản ứng nhanh, nếu không hắn đã phải chịu tổn thất ở đây rồi, một chưởng kia của phù khôi mà đánh vào người thù gãy xương sọ chỉ là chuyện nhỏ.

Lệnh Hồ Trăn Trăn lắc đầu, nàng cũng không biết nguyên nhân vì sao.

Ba ngày trước, nàng gặp một người hỏi nàng có bao nhiêu con phù khôi, bởi vì nhớ lần trước ra ngoài là năm con nên nàng có sao nói vậy. Ai ngờ đâu, lại có đến sáu con, người nọ cũng bởi vì thế mà chịu thiệt thòi. Nàng còn tưởng rằng là mình hoa mắt nhìn thiếu một con, không ngờ hôm nay cũng như thế. Chỉ sợ là lá bùa kia của Yêu Quân có vấn đề vì mắt nàng không thể kém đến như thế.

Đằng yêu không khỏi ha ha cười to, bò về đằng thân như một làn khói, nhoài người ra khỏi cành lá, thấp giọng nói: “Nàng ta đang lừa gạt ngươi đó, đã dùng thủ đoạn này gạt được mấy tên ngốc rồi! Tiểu nha đầu này thật là độc ác quá mức!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.