“Được rồi anh có thể vào thăm bệnh nhân tý tôi sẽ kê cho anh vài phương thuốc”
“Được”
[…..]
- Trần Hạo đi tới phòng mà Gia Hân đang nằm anh âm thầm quan sát cô từng li từng tý. Chả nhẽ cô ấy nhớ lại rồi sao? Cô ấy sẽ xa mình ư?
“Chồng à anh làm gì vậy?”
“Chồng?”
“Vâng không phải anh là chồng em sao hihi”
- Cô ấy vẫn gọi anh là chồng? Sao bác sĩ nói cô ấy đã nhớ lại? Chuyện này là sao? Chả nhẽ cô ấy trêu đùa mình hay là vẫn chưa nhớ ra hết
“Cô đỡ hơn chưa chúng ta sẽ xuất viện”
“Ừm em khoẻ nhiều rồi”
“Vậy đi thôi”
“Anh cõng em đi”
“Hả?”
“Cõng em!”
- Hazzz cô có phải đứa trẻ nữa đâu mà suốt ngày nũng nịu với anh vậy? Mặc dù cô hay làm phiền anh nhưng anh vẫn không một lời trách móc cô vì trong lòng anh biết anh đã yêu cô mất rồi
“Không cõng đi bộ”
“Hicc anh không yêu bé nữa sao?”
- Gia Hân giả vờ nhõng nhẽo vs anh một chút thấy cô như sắp khóc đến nơi ann cũng bất lực mà tiến lại gần giường bệnh của cô
“Lên đi”
“Được hihi”
- Bất giác thấy cô cười vui vẻ như vậy anh cũng cảm thấy trong lòng vui lây
[….]
“Nào chúng ta vào trong thôi”
“Dạ”
- Trần Hạo đưa Gia Hân từ bệnh viện về sau khi ra viện tính tình cô giường như khác đi rất nhiều nhất là nét hồn nhiên trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-thieu-anh-la-mon-no-doi-em/2611258/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.