Lạc Trần lê bước chầm chậm lên lầu, bên tai vẫn nhưphảng phất hơi thở vừa rồi của Lâm Tự, chậm nhưng rất nặng nề. Lạc Trần biếtđấy là biểu hiện anh đang tức giận. Lạc Trần cảm thấy âm thanh đó dường nhưmạnh mẽ ập đến, lại như buồn bã nén lại, nhưng đều tạo cho người ta cảm giácnghẹn thở. Việc gì phải để ý tới cảm nhận của anh ấy? Từ đầu đến cuối người bịtổn thương chẳng phải chỉ có cô hay sao, tự mình đa tình cũng chỉ có cô đấythôi! Lạc Trần không ngừng cảnh báo mình, tay lại vô thức cầm di động lên, dodự không biết có nên gọi cho Lâm Tự hay không.
Ngẩng đầu, đã đến tầng năm. Ngoài cửa đang có một vịkhách không mời. Sở Kinh Dương ngồi dưới đất, bên cạnh là mấy túi đồ. Nhìn thấyLạc Trần, anh chống tay xuống đất đứng bật dậy. “Chào, anh cũng đoán là em sẽquay về nên mua một ít đồ ăn, định nấu món gì đó.” Nói một hồi, anh dần ngậpngừng như không biết nói tiếp thế nào, vẻ mặt ngượng ngùng bối rối.
Sở Kinh Dương hôm nay đúng là âm hồn không siêu thoát.Lạc Trần đưa tay lên day huyệt thái dương, bất lực lắc đầu, từ chối không choanh vào xem ra cũng không được lịch sự lắm. Lạc Trần lấy chìa khóa ra, mở cửa:“Anh vào đi”.
Sở Kinh Dương nhấc mấy cái túi bên cạnh lên, sải bướcvào trong. Vẻ ngoài tuấn tú của anh kết hợp với mấy túi đồ của các bà nội trợnày, không hiểu sao lại không thấy quá đối lập.
“Mệt rồi phải không? Em nghỉ đi, để anh nấu cơm cho.Đừng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/2069142/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.