Đêm đó, Lạc Trần ngủ rất ngon. Khi cô tỉnh dậy, ánhmặt trời mùa đông đã hắt vào phòng, không khí cũng thêm phần ấm áp. Lâm Tự vẫnđang say giấc bên cạnh cô. Lạc Trần chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này,khuôn mặt trong giấc ngủ say vẫn không chút biểu cảm như thế, lông mi vừa dàivừa dày. Tư thế ngủ của Lâm Tự cũng giống như con người anh, ngay ngắn, cẩnthận, dường như ngay cả khi ngủ anh cũng không hoàn toàn thả lỏng cơ thể mình.Nhìn Lâm Tự như thế, tự nhiên trong lòng Lạc Trần dấy lên sự thương xót, anh ấymới hơn 20 tuổi đã phải gánh vác cả Hoa Lâm. Gánh trên vai nhiều trách nhiệmnhư thế, Lâm Tự chắc chắn chưa từng được chơi đùa như cô và Lạc Sa, anh chỉ ở nhàluyện tập thể thao, ngoài ra còn có sở thích gì không? Ít nhất là sau khi LạcTrần chuyển đến đây, cô chưa từng thấy bao giờ.
Hôm qua còn thề thốt rằng phải ra đi, nay vì anh nểmặt mà nằm chung giường một đêm, đã bắt đầu quan tâm đến anh, tâm trạng lại bắtđầu chuyển động quanh anh! Lạc Trần thấy mình thật chẳng có chí khí chút nào,buồn phiền cúi đầu, định dậy, sáng nay cô có tiết học. Còn Lâm Tự thì cứ để choanh ngủ vậy.
Thực ra Lâm Tự đã tỉnh trước cả Lạc Trần, đồng hồ sinhhọc của anh rất chuẩn, đấy là thói quen đã được hình thành từ nhiều năm nay.Anh mở mắt, nhìn sang Lạc Trần đang ngủ say bên cạnh mình. Việc này đối với anhmà nói đúng là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, anh hình như chưa từng ngủcùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/2069140/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.