Dọc theo hoang mạc Long Môn đi về phía Bắc, chính là Côn Luân tuyết nguyên quanh năm gió lạnh gào thét.
Nơi đó, cũng là ranh giới cuối cùng giữa võ lâm Trung Nguyên và Ác nhân cốc.
Liêu Vân Quy cưỡi lạc đà, một bước dài một bước ngắn tiến về phía trước, ngẫu nhiên quay đầu lại chỉ trông thấy cát vàng mênh mông, không hề trông thấy bóng dáng của người nào đó.
Chẳng lẽ, người nọ từ bỏ rồi?
Sau khi rời khỏi Dương Châu, y đã phát hiện Diệp Hữu Kỳ vẫn luôn đi theo mình, chỉ là y không để ý đến đối phương, đối phương cũng không chủ động tiến lên hàn huyên, chỉ trầm mặc đi theo phía sau, giống như muốn cùng y đi đến cùng trời cuối đất.
Thiếu niên lang tâm trí kiên định, tuy rằng hiện tại cảnh ngộ không tốt, thiết nghĩ bất quá chỉ là minh châu phủ bụi trần, tương lai nhất định sẽ có ngày toả sáng rực rỡ.
Liêu Vân Quy không thể phủ nhận, tuy rằng y không nghĩ đến chuyện nhận đồ đệ, nhưng thời điểm y nghe được Diệp Hữu Kỳ nói "nguyện dùng quãng đời còn lại, không rời không bỏ", vẫn cảm thấy những lời này thật khiến người ta động tâm.
Trên đời này, thật sự sẽ có một người nguyện ý cùng y sống chết không rời sao?
Cho nên hiếm khi y không cố ý bỏ lại Diệp Hữu Kỳ phía sau, mà là tùy ý đối phương đi theo mình từ Dương Châu tới hoang mạc Long Môn.
Mục tiêu của chuyến đi này chính là đến Tiểu Dao Phong trên núi Côn Luân, tìm cho Lạc Cảnh Hành một khối hàn thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tan-quang-sinh/953597/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.