"Nương, cha con đâu?"
"Nương, bọn họ nói con không có cha, là con hoang..."
"Nương...."
Một nữ tử ngồi ngược hướng ánh sáng, không thấy rõ khuôn mặt, giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng, ôm chặt đứa bé trong lòng: "Vấn quân quy kỳ vi hữu kỳ.... Con à, con gọi là Diệp Hữu Kỳ nhé."
Ánh sáng ấm áp bỗng nhiên rút đi, thay thế bằng màu đen u ám.
Đứa bé cuộn tròn trong hầm tối, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, nó ôm đầu gối không dám thở mạnh, hai tay gắt gao nắm chặt cuốn sách mẫu thân cho mình.
"Bé ngoan, trốn vào đi, mặc kệ bên ngoài phát sinh chuyện gì cũng không được đi ra!" Nữ tử nước mắt đầy mặt hôn lên trán hắn, "Nương yêu con! Phải sống thật tốt nhé."
.......
".....!" Diệp Hữu Kỳ đột nhiên mở mắt ra, cảm thấy cả người lạnh lẽo, giống như toàn bộ máu trong cơ thể không lưu thông, ngay cả chút sức lực dùng để giơ tay cũng hhông có.
Hơn nửa ngày sau hắn mới đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này không phải phòng của hắn.
"Tỉnh?" Có người lên tiếng, tiếp theo là một chén thuốc xuất hiện trước mặt: "Uống thuốc đi, hạ sốt rồi, không còn gì đáng ngại."
Diệp Hữu Kỳ quay đầu nhìn, trước mặt là một đạo sĩ mặc đạo bào màu trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, cả người tản ra một cỗ khí tức sắc bén giống kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Hữu Kỳ nhớ ra, đây là đạo trưởng của Thuần Dương Cung hắn gặp được ở ngoại thành Dương Châu mấy ngày trước.
Sao y lại ở chỗ này?
Diệp Hữu Kỳ khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tan-quang-sinh/953596/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.