Trần Tam Lang ngồi xuống, nhìn vào mắt hắn, ôn nhu sờ sờ đầu hắn.
Tim Hứa Thiên Tứ càng đập mạnh, quả thực như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Trần Tam Lang ra dấu với hắn, hỏi hắn có muốn ăn gì không, mắt Hứa Thiên Tứ nóng lên, liền vươn hai chân trước, ôm chặt lấy cánh tay Trần Tam Lang, nói, “ Tam Lang, ngươi đối ta thật tốt.”
Trần Tam Lang cười, đứng dậy, bước ra khỏi tằm phòng. Con chó vàng vẫy đuôi theo sau, quay đầu nhìn Trần Tam Lang, đi hai bước, lại quay đầu nhìn hắn. Hứa Thiên Tứ a một tiếng, cuống quít đi theo, lại vẫn cẩn thận dùng khóe mắt chú ý con chó vàng kia.
Trần Tam Lang cầm hai quả trứng cho hắn, xem ra y đã nấu xong từ trước, nay chỉ cần đun lại một chút cho nóng, Hứa Thiên Tứ do dự, hắn không biết mình có nên biến ra nhân thân để ăn không, Trần Tam Lang thấy hắn không cử động, nghĩ rằng hắn khó tự ăn, liền chậm rãi bóc một quả trứng, sạch vỏ rồi đưa cho hắn.
Khi đun trứng gà hẳn y đã thả thêm chút đường, trứng gà mềm, nộn nộn, còn mang chút vị ngọt, Hứa Thiên Tứ tham ăn ăn hết, không phát hiện Trần Tam Lang từ lúc nào đã bóc xong vỏ một quả khác, đưa đến trước mặt hắn.
Hứa Thiên Tứ không nhịn được nhìn Trần Tam Lang, y nấu trứng gà ăn quá ngon, hắn còn muốn ăn nữa, lại cảm thấy như vậy không tốt lắm, liền bắt đầu do dự, nhỏ giọng hỏi, “ Tam Lang, sao ngươi luôn cho ta ăn ngon như thế?”
Trần Tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tam-lang/1349031/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.