Qua một hồi, cửa lại bị đẩy ra, ước chừng là Trần Tam Lang nghe thấy tiếng động, mới đi ra nhìn xem có việc gì.
Hứa Thiên Tứ không ngờ người này sẽ đi ra, nhưng khi thấy Trần Tam Lang vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích nhìn hắn, nước mắt Hứa Thiên Tứ không kiềm được ào ào rớt xuống, cứ thế lộp độp lộp độp rơi trên nền đất, cả bản thân hắn cũng không biết mình bị sao vậy.
Lúc này chợt nghe người đang giữ hắn cười nói, “Tam Lang, sao ngươi nuôi con hồ ly này thành gầy như vậy? Ta biết vài thương nhân thu mua da lông, không bằng để ta thay ngươi dưỡng vài ngày, sau cũng giúp ngươi lột da bán luôn.”
Trần Tam Lang nhíu mày, nhanh bước tới, ôm Hứa Thiên Tứ vào trong lòng, rồi mới đẩy người nọ ra xa. Có lẽ vì không nói gì nên Trần Tam Lang khi tức giận càng có vẻ đáng sợ, người kia giống như bị dọa, cuống quít gật đầu, nói, “Ta nói đùa, Tam Lang ngươi chớ tin là thật!”
Hứa Thiên Tứ bây giờ mới biết, nguyên lai vẫn là kẻ ngày trước đã bắt hắn và Thiên Quan.
Người nọ vội vàng nói có việc rồi bỏ chạy, khi chạy chỉ còn thiếu nước vắt chân lên cổ.
Trần Tam Lang thấy kẻ kia đi rồi, liền lập tức thả Hứa Thiên Tứ xuống đất. Hứa Thiên Tứ lúc ấy mới bình tĩnh lại, đáng tiếc bụng của hắn lại cố tình không chịu thua kém, cứ thế òng ọc kêu lên, Hứa Thiên Tứ vừa thẹn vừa giận, đi tới bên chân người này, dùng đuôi che bụng, không dám nhìn mặt Trần Tam Lang.
Trần Tam Lang đứng đó, hạ mắt nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tam-lang/1349029/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.