Đợi khi Hứa Thiên Tứ tỉnh dậy, nhìn trong lòng mình còn đang ôm lấy Trần Tam Lang, nhất thời còn không phục hồi tinh thần, chờ hắn nhớ ra tại sao thành thế này, mặt lập tức đỏ bừng, chỉ cảm thấy tay mình đặt trên người Trần Tam Lang là không đúng, dời đi cũng không đúng, cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Nhưng khi hắn cúi đầu cẩn thận nhìn mặt Trần Tam Lang, lại không thể không cao hứng. Nguyên lai sắc mặt Trần Tam Lang đã không trắng bệch dọa người như tối qua, chỗ bị thương cũng ngừng chảy máu, tay chân ấm lên rất nhiều, không lạnh lẽo như trước.
Hứa Thiên Tứ cẩn thận liếm sạch vết thương, mới phát hiện miệng vết thương đã khép lại thành một vệt nhạt mờ mờ.
Hứa Thiên Tứ cảm thấy mình thật giỏi, thế này là rất tốt rồi, dẫu sao thì hắn coi như là đã cứu được ân nhân, khi về nhà cũng dễ báo cáo với đám trưởng bối.
Hứa Thiên Tứ nghĩ đến đây càng thêm vui mừng, hoàn toàn không nghĩ đến tâm trạng ủy khuất và không cam lòng của mình ban đầu, cũng không suy nghĩ đồng tử thân của hắn thật sự đã đặt trên một nam tử, chỉ vui vẻ vội vàng lay vai Trần Tam Lang.
Trần Tam Lang bị hắn lay tỉnh, sắc mặt nguyên bản không vui, khi nhìn tình hình lập tức nhớ đến việc tối qua, liền tức giận đến sắc mặt trắng bệch, tay nắm quyền tung lên mặt hắn.
Hứa Thiên Tứ hoàn toàn không ngờ y sẽ phản ứng như thế, nên không kịp né tránh, bị Trần Tam Lang đánh trúng.
Nhưng cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tam-lang/1349028/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.