Kỷ Nghiêu và Hàn Tích một trước một sau đi ra ngoài. Kỷ Nghiêu ra ngoài được năm phút thì Hàn Tích cũng đi. Cô nhìn khắp nhà hàng cũng không thấy anh đâu cả. Anh đã đi rồi.
Cô cầm túi xách rời khỏi nhà hàng. Trong túi xách là khăn quàng cổ của cô, lúc nãy bị làm nệm, phía trên còn dính một ít máu. Đến lúc từ trên xe taxi xuống, cô vẫn cảm thấy chân còn run rẩy.
Hàn Tích đứng ở vườn hoa nhỏ trong tiểu khu. Trước kia, anh thường xuyên đứng ở dưới cột đèn này, cô lấy di động nhắn một tin cho Kỷ Nghiêu: 'Hôm nay, cho dù thế nào hãy về đây một chút. Chúng ta nói chuyện!'
Kỷ Nghiêu đứng bên bờ sông ở ngoại ô, cầm di động nhìn một chút, quay đầu nói với Cục trưởng Thái: "Lát nữa con về qua nhà một chuyến!"
Cục trưởng Thái ăn mặc rất xuề xòa, giống như một ông già vừa ăn cơm xong rồi đi tản bộ mà thôi. Ông còn đội một chiếc mũ len có cục bông ở trên, không thể nào nhận ra đây là cục trưởng Cục Công An.
"Đợi thêm chút nữa!"
Kỷ Nghiêu ngồi bên bờ sông: "Nhớ đã đồng ý với điều kiện của con rồi đó!"
Cục trưởng Thái: "Cái gì cơ?"
Kỷ Nghiêu: "Chuyện này xong xuôi phải thả người!" Anh phải nhanh chóng rước cô về nhà.
Cục trưởng Thái: "Nói lớn như vậy làm gì? Yên tâm đi, tôi cũng đâu quỵt nợ chứ!"
Kỷ Nghiêu nhặt hòn sỏi dưới đất, ném xuống mặt sông, nhỏ giọng lầu bầu: "Đúng là đầu óc có vấn đề rồi mới đồng ý vụ này!"
Không ở nhà ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-quy-em-nhu-mang/1296341/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.