Về đến nhà, đầu óc Hàn Tích vẫn mông lung như đang nằm mơ.
Cô có lòng tốt làm bánh trôi cho anh, kết quả suýt chút nữa bị anh hôn chết.
Cô sờ môi mình, môi bị anh cắn gần sứt da, hơi đau cũng hơi tê.
Mấy chuyện hôn môi kiểu này quả nhiên hấp dẫn, dễ khiến người ta cảm thấy nghiện. Kỷ Nghiêu đứng trước gương, sờ lỗ tai của mình, trên đó vẫn còn dấu răng nhỏ.
Hàn Tích cắn anh vì tay anh dám sờ loạn trên người cô.
Tuy anh bị đau nhưng lại đau trong sung sướng. Anh sợ dọa đến cô, cũng biết nương theo cảm xúc của cô, nên anh cũng không dám xuống “tay”… Chuyện ‘ăn thịt’ cứ từ từ rồi tính.
Kỷ Nghiêu thở dài vì vẫn còn thòm thèm. Quả thật anh quá tham lam, chỉ muốn chiếm lấy cô.
Trên giường, điện thoại rung lên báo tin nhắn yêu cầu muốn chat video. Hàn Tích ấn từ chối.
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố]: Anh muốn nhìn thấy em.
Hàn Tích bỏ quyển sách y xuống, trả lời anh.
[Hàn Tích]: Em không muốn nhìn thấy anh.
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố]: Thật xin lỗi, vừa rồi do anh quá kích động! Không nên hôn em, lại còn khiến em động tình.
[Hàn Tích]: Em không có.
[Cành hoa của Cục Cảnh Sát thành phố]: Không có sao em lại “kêu”… Hửm?
Cô cố gắng nhớ lại, cô đã kêu lên cái gì sao? Cô rõ ràng không phát ra tiếng. Hơn nữa, cứ nụ hôn này nối tiếp nụ hôn kia làm sao cô có thể nói được cái gì?
Nhưng mà… hình như cô có phát ra âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-quy-em-nhu-mang/1296312/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.