Bà Diệp Yến Thanh bỏ tay ra, Kỷ Nghiêu sờ tai mình: "Chủ nhiệm Diệp, dì mạnh tay quá!" 
Hàn Tích mím môi cười. Bà Diệp Yến Thanh nói với Hàn Tích: "Nếu thằng nhóc này lại bắt nạt con, con cứ nói với dì, dì sẽ đánh nó cho con!" 
Hàn Tích gật đầu, nhỏ giọng: "Cảm ơn, chủ nhiệm Diệp!" 
Bà nhìn thật kỹ khuôn mặt của Hàn Tích. Cục trưởng Thái nói không sai, đôi mắt của con bé rất giống với Trần Chí. Trước kia thì cảm thấy bình thường nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy giống. 
Kỷ Nghiêu nhìn đồng hồ: "Đi thôi, xuống căn tin ăn cơm, nếu xuống trễ bọn nhãi con kia sẽ cướp hết!” 
Bà Diệp Yến Thanh sợ có bà Hàn Tích sẽ không được tự nhiên nên không đi cùng bọn họ. Bà đứng cạnh cửa, nhìn bóng lưng của Hàn Tích, đột nhiên nhớ lại hình bóng của Ny Ny khi còn bé. Ny Ny nằm trong tã lót, chưa biết nói chuyện nhưng rất thích cười, gặp ai cũng cười; đặc biệt rất thích người khác cầm trống lắc trêu con bé. 
Mỗi buổi chiều khi tan làm, bà và Trần Chí về đến nhà, trông thấy dáng vẻ đáng yêu của con gái, tất cả mệt mỏi đều tan biến. 
Diệp Yến Thanh trở lại phòng làm việc, lấy hồ sơ của Hàn Tích, cẩn thận xem xét. 
Năm cô 7 tuổi được một cặp vợ chồng không có con nhận nuôi. Đôi vợ chồng kia cũng lớn tuổi, lúc nhận nuôi Hàn Tích đã 40 tuổi rồi. Gia đình đó cũng không khá giả gì, cả hai đều không được đi học, là công nhân vệ sinh – công việc phải đi sớm về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-quy-em-nhu-mang/1296311/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.