Tĩnh mịch.
"Anh đã đi bên nào?"
"Tôi không đi đâu cả."
"Tôi cho là chúng ta đã đi tách ra."
"Không có."
"Anh lại cứu tôi một lần nữa."
"Lại?"
"Lúc tôi vừa đến là lần đầu tiên, ở trong rừng là lần thứ hai, giờ là lần thứ ba."
"Em còn có một quyển sổ cơ đấy." Lukes thấp giọng cười rộ lên.
"Anh chảy máu. Tôi đã nói tôi không muốn để anh tổn thương nữa. Tại sao không cho anh bị thương lại khó như vậy?"
"Cho nên em cần phải tiếp tục cố gắng."
Lukes ngồi dậy, vết thương trên lưng khiến anh hít một hơi lạnh.
Faun cảm thấy anh bị thương không hề nhẹ, bàn tay chạm vào vết thương toàn là máu.
"Chữa khỏi vết thương kia. Anh có thể làm được chứ? Chỉ cần dùng một chút năng lực thôi."
Lukes tìm tới má cậu, trên môi hôn nhẹ nhàng: "Không cần, xem xem chúng ta ai không để đối phương bị thương trước."
"Anh không thể ích kỉ như thế được." Faun bắt lấy bờ vai anh hôn đáp lại.
"Để tôi làm con quỷ ích kỉ. Đứng lên đi, chúng ta vẫn còn một chặng đường dài để đi, khi nãy chỉ là một con quái vật lạc đàn, sợ rằng sẽ có hang ổ của bọn khủng bố bệ hạ ở đây."
Lukes đứng lên, bật đèn pin, ánh sáng rọi vào mặt Faun, cậu bị chiếu đèn không thể mở mắt ra được, chỉ có thể nghiêng đầu. Cậu nghe Luke cười nói: "Cảnh sát không phải thích dùng ánh đèn chiếu mặt nghi phạm sao?" Ngọn đèn lia vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-nho/2897433/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.