Tại Phương gia
Trong phòng khách, nữ chủ nhân Phương gia Trần Lam Lam diện một chiếc đầm trắng thanh nhã, khuôn mặt ôn hòa mỉm cười nói chuyện cùng một thiếu niên, không biết cậu thiếu niên nói gì, đôi khi lại khiến bà cười rộ lên thật vui vẻ. Nhìn cảnh tượng trước mắt, trán Phương Viễn lập tức nổi lên mấy đường hắc tuyến. Cái tên thiếu niên kia không phải ai xa lạ, chính là keo dán sắt Trần Mặc. Nghĩ tới chuyện lúc trưa, hắn liền cảm thấy đau đầu.
Lúc đó sau khi về lớp, cái tên keo dán sắt kia thế nhưng không chịu về chỗ ngồi của bản thân mà bám theo hắn đòi ngồi cùng. Có Phương gia và Trần gia đứng sau, trong quá khứ Trần Mặc đã làm không ít chuyện xấu, đến thầy cô cũng phải ái ngại cậu ta nên Trần Mặc rất nhanh giành được chỗ ngồi bên cạnh hắn mà không tốn chút công sức nào. Ngồi kế bên thì ngồi kế bên, hắn xem như bên cạnh không có người là được, vậy mà… khi ra về cậu ta cũng bám theo không tha, lấy lý do “nhớ cô và dượng” thành công lên xe.
Phương Viễn quả thật không hiểu nổi Trần Mặc rốt cuộc bị làm sao? Lúc trước cậu ta đối với hắn chính là tận lực không chạm mặt. Hai người đều bị ràng buộc bởi Trần Lam Lam, nếu không phải vì bà, Phương Viễn chắc chắn Trần Mặc sẽ không bỏ qua cho hắn mà cũng bị đối xử giống Tần Lạc vậy. Hành động bám riết này hắn lần đầu thấy.
Nhìn một lớn một nhỏ nói chuyện vui tới quên trời, quên đất, Phương Viễn buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-mac-xuyen-thu/85882/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.