Mạt thế ngày đầu tiên, chỉ mới năm giờ chiều mà màn đêm đã kéo đến. Không trăng chiếu sáng, sao cũng chẳng có lấy một ngôi, bầu trời lại đỏ thẫm một mảnh quỷ dị khiến cho người ta cảm giác áp bách vô cùng.
Trên đường lớn, dòng người qua lại còn nhiều hơn cả giờ cao điểm, đặc biệt là trước cổng các siêu thị đều chật kín người. Ai nấy đều mang vẻ mặt lo lắng mà chen lấn muốn xông vào bên trong, nhưng ngặt nỗi người quá đông muốn chen cũng không được. Có nhiều người tính tình không tốt tức giận chửi mắng. Mấy nhân viên bảo an xông vào can thiệp lại bởi vì số lượng quá ít mà chẳng giải quyết được gì, thậm chí còn bị đám người kia đánh trọng thương. tình hình phi thường rối loạn.
Bỏ ống nhòm trên tay xuống, Trần Mặc liếc nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, đã 5 giờ chiều. Bệnh độc phát tán vào lúc sáu giờ, theo nguyên tác thì người nhiễm bệnh độc sau 12 tiếng sẽ biến thành tang thi. Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên cắt đứt hồi tưởng của cậu. Xuyên qua ban công nhà đối diện, mơ hồ thấy một người đàn ông mập mạp đang đè một người phụ nữ trên sàn, người phụ nữ giãy dụa kêu gào vài tiếng rồi im bặt. Tim Trần Mặc đập “thình thịch” như muốn nhảy vọt ra ngoài, cậu run rẩy đưa ống nhòm đang cầm trên tay lên, năm giây sau sắc mặt tái nhợt cúi xuống nôn thốc nôn tháo, nôn đến khi hết thức ăn trong người mới dừng lại. Cậu mệt mỏi ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-mac-xuyen-thu/2792424/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.