Trần Mặc bỏ túi thịt khô vào trong ba lô, lại kiểm kiểm bên trong một hồi đến khi cảm thấy tạm ổn liền đeo lên vai, cậu ôm lấy thanh kiếm Nhật mà bản thân đã đặt mua lúc trước đầy bất an ngồi trước cửa sổ. Bây giờ mới chỉ 2 giờ 16 phút, bên ngoài bầu trời vẫn còn tối đen như mực. Những ngôi sao lấp lánh tràn đầy khắp bầu trời tỏa sáng xinh đẹp vô cùng khiến cho người ta nhìn thấy đều muốn cất tiếng khen ngợi. Thế nhưng cảnh đẹp ấy lại chẳng thể bắt lấy sự chú ý của Trần Mặc, cậu đăm đăm nhìn bầu trời, ánh mắt tựa hồ muốn xuyên qua khoảng không tối đen ấy nhìn một thứ gì đó…
“Đùng Đoàng!” Tiếng sấm sét đột nhiên vang lên giữa không gian vắng lặng phi thường rõ ràng, Trần Mặc giật mình ôm chặt thanh kiếm cảnh giác nhìn xung quanh. Khi tầm mắt chạm đến bầu đã biến thành màu đỏ máu, lòng cậu run lên. Tới rồi! Trong lòng vừa nghĩ, một cơn mưa cũng lập tức ào đến. Mưa rất lớn, hạt mưa đỏ thẫm như máu bay múa giữa không gian tối đen trông quỷ dị mà âm trầm.
Trần Mặc đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng đánh úp tới, cậu loạng choạng vịn tường muốn đứng vững nhưng lại không ngờ cánh tay của bản thân lại trở nên vô lực, thân thể trượt xuống sàn nhà. Trước khi mất đi ý thức, trong đầu vẫn mơ màng tự hỏi “không phải nói nguyên chủ không có dị năng sao? thế nào mà…”
[Cơn mưa máu rơi tầm tã nguyên một đêm lại chẳng một ai ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-mac-xuyen-thu/2792423/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.