Hiền Ân vừa vào lớp, đám nam sinh đã lại gần cười cợt:
- Hiền Ân, ngươi dạo gần đây theo gót sư phụ cả ngày, có khá hơn chút nào không?
- Sư phụ dạy ta thì các ngươi tò mò làm gì? - Hắn nhíu mày ngồi vào chỗ của mình. Đám nam sinhhẳn là chẳng muốn bỏ đi:
- Ngươi bái sư đã gần bốn năm rồi vẫn chẳng khá lên được. Rốt cuộc làngươi vô dụng hay sư phụ ngươi vô năng? Thật là tốn cơm tốn gạo, cònchẳng bằng bọn ta đều tự mình vươn lên!
Hiền Ân khó chịu nhưng hắn không cãi, chỉ đem sách ra ôn lại lý thuyết các môn học.
Hắn biết cái đám người Thiên Đình này ai cũng trước sợ sau ghét Sát Thần vì nàng từng đại loạn Thiên Cung. Hiền Ân hắn vừa là con trai của DiêmVương vốn chẳng có địa vị cao trên Thiên Giới, lại theo Sát Thần tuluyện học tập nên đương nhiên sẽ bị bọn chúng khinh mạt.
Có điều trước kia hắn chỉ thấy bọn chúng xầm xì cười chê hắn sau lưng, chẳngngờ mấy hôm nay lại thấy chúng hè nhau sỉ nhục hắn như vậy.
- Thôi đi. - Hắn lên tiếng - các cậu đã nói mấy ngày nay rồi, còn chưa chán ư?
- Hiền Ân, ngươi chán chứ bọn ta không chán. - Một nam sinh cao lớn vẻkiêu căng lên tiếng - Ngày xưa anh trai ngươi chỉ vì yêu đương với Sátthần mà đã phải chết, vậy mà bà ta vẫn ung dung tự tại, bạc tình bạcnghĩa. Ta thấy anh ngươi thật đáng thương, ngươi cũng rất đáng thương.Cẩn thận kẻo đến vài năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-khinh-yen/2618065/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.