Tôi vừa cất tiếng khóc chào đời đã không có cơ hội được gặp mẹ. Thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi, chính là cái tên: Trần Tú Bình. Cha tôi không giỏi chữ nghĩa, ông bảo, tên này do mẹ chọn, mong muốn tôi lớn lên xinh đẹp, bình yên…
Nhà tôi không có phụ nữ, cha gửi tôi cho bác cả chăm sóc. Tôi cứ thế lớn lên trong sự cưng chiều của hai bác, trong lòng tôi, họ không phải là bác nữa, mà là cha mẹ thứ hai của mình. Tôi sống nơi đây không khác gì con gái thật sự, cha mẹ thương yêu, anh Tự Khải dạy chữ, ngoài ra còn có một em họ tên Trần Chân.
Trần Chân kém tôi hai tuổi, tính tình lại hoàn toàn trái ngược tôi. Tôi rất thẳng tính và bốc đồng, trong khi em Chân lại hiền lành và nhẫn nhịn. Trong nhà, mỗi người mỗi tính, chỉ có em ấy là hay cố gắng làm vừa lòng tất cả. Tôi đã từng nghĩ, sau này em lấy chồng, người đàn ông ấy hẳn sẽ rất hạnh phúc vì Trần Chân là mẫu phụ nữ của gia đình.
Đêm nguyên tiêu năm ấy, tôi biết Trần Chân có ý đồ, nhưng vẫn nghe theo em ấy ra bến thuyền. Thật ra lúc đó tôi hơi ngạc nhiên khi người chờ nơi ấy chính là Mai Xuân Phong. Tôi biết anh ấy trong một lần tình cờ anh ta cứu em Chân. Anh ta đẹp trai, có chữ nghĩa lại giỏi võ… tính ra cũng là một mẫu mà tôi cảm thấy rất vừa lòng.
Chúng tôi chèo thuyền trên sông Bùng, vừa ngắm trăng, vừa nghe cô đào trên thuyền ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-chan/2532812/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.