Sau hôm chú hai đến thăm, cả nhà tôi bị áp giải đến kinh thành.
Chúng tôi bị nhốt vào những cái cũi đặt trên xe ngựa, sáu người một cũi, chỉ đủ chỗ để ngồi, không thể trở mình hay cục cựa gì. Tôi còn trẻ nhưng lắm khi còn tưởng chừng mình không chịu đựng nổi, lại càng thương cha mẹ già xương cốt đã yếu còn gặp cảnh truân chuyên. Ban ngày nắng cháy da, ban đêm khí lạnh bao trùm. Chúng tôi ngồi trong cũi, bất phân nam nữ, ôm lấy nhau sưởi ấm. Đường đến Thăng Long còn xa, vậy mà mấy người đã đổ bệnh. Quan binh cũng chẳng buồn lo thuốc men, mỗi ngày cấp cho vài cái bánh hoặc vài củ khoai cùng một ít nước uống đã là may mắn lắm rồi.
Điều kiện nhà giam tại Thăng Long so với Diễn Châu càng vô cùng tồi tệ. Gương mặt cha mỗi lúc một xanh xao, sức khỏe ngày một kém. Mẹ tôi từ lúc nào đã quên đi mọi giận dỗi, ôm lấy cha vào lòng, muốn khóc cũng không dám khóc thành tiếng. Chưa đầy một tháng mà cha tôi già hơn cả chục tuổi, mẹ từ một phu nhân giàu có ngày nào giờ mang thêm vẻ mặt đầy khắc khổ. Còn bản thân tôi… tôi không có gương soi, chẳng biết mình hiện giờ ra sao… chỉ là đôi lúc đưa tay lên chạm mặt, phát hiện mặt mày mình thô ráp, mụn nổi vài nơi. Tôi thở dài, trước nay luôn ước mơ mình xinh đẹp, không ngờ rằng đến khi chết lại thành ra xấu xí thế này!
Bây giờ bên ngoài đang là tháng mười hai, nhà giam vốn ẩm thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-chan/2532811/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.