🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Huỳnh Cát đúng thật là một kẻ ngốc, nhưng xem ra tôi còn ngốc hơn cả anh ta. Anh ta giữa đêm bất chấp nguy hiểm chạy đi kiếm Tú Bình như hai năm trước. Sự khác biệt duy nhất là hai năm trước tôi ngoan ngoãn ngồi lại nhà họ Huỳnh chờ tin tức của anh, còn bây giờ tôi lại chạy theo anh trong đêm tối.



Dĩ nhiên tôi không đi một mình, Nam thấy tôi giữa đêm có ý ra khỏi nhà liền lập tức cùng tôi trên lưng ngựa.



Tôi xuất phát sau Cát cả canh giờ, bây giờ có đuổi theo thì xác suất gặp được anh cũng vô cùng khó. Nhưng tôi không thể cứ ngồi ở nhà, mặc anh ta hồ đồ như vậy được. Nếu như giữa đường anh ta gặp nguy hiểm gì, cùng lắm tôi sẽ cùng anh ta đi xuống suối vàng.



Khoảng độ giờ Sửu (1 – 3 giờ sáng) chúng tôi ra khỏi biên giới của Châu Lạng. Càng đi sâu vào rừng, không gian càng vắng vẻ tĩnh mịch. Ngựa đang chạy đột nhiên khụy xuống, Nam kêu lên “Có bẫy” rồi ôm chặt lấy tôi, chúng tôi lăn mấy vòng xuống đất.



Từ bên trong các gốc cây hai bên đường, một tốp người bịt mặt xuất hiện. Bọn họ độ chừng hơn mười người, tay cầm đao, ánh mắt đầy sát khí.



Nam đỡ tôi đứng lên, tôi sợ hãi ôm chặt lấy anh.



Nam thì thầm vào tai tôi: “Tôi sẽ cố gắng đối phó với bọn chúng, cô cứ men theo đường cũ mà chạy ngược về. Chúng ta ra khỏi biên giới chưa xa, chỉ cần cố gắng chạy thật nhanh sẽ đến cửa biên,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-chan/2532770/chuong-29.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Trần Chân
Chương 29: Cứu người hay giết người?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.