Chương trước
Chương sau
Người dưới thành nghe xong chửi bậy càng lợi hại hơn, tên cầm đầu kia nói: “Chẳng phải chỉ phá một chút cháo thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người.”

Bảo Châu nghe xong đều là như gió thổi bên tai, duy chỉ có đối với đồ ăn là ưa thích không thôi, nghe hắn nói muốn phá cháo, lập tức nổi giận, chà đạp cái gì cũng được nhưng không thể chà đạp đồ ăn!

Bảo Châu vốn đang ôm tâm tình đi đi lại lại đi đi lại lại, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, nhìn về phía người nọ đưa tay ra: “Phá cháo? Vậy anh cho tôi một chén cháo a!”

Tên vừa rồi kêu gào, lập tức nói không ra lời, hắn trên người không có đồng nào, tiền đều không có, nơi nào có cháo?

Bảo Châu nói xong nhìn về phía Côn Sơn: “Anh có thể cho bọn họ bao nhiêu chén cháo?”

Côn Sơn đại khái đoán chừng một chút: “Khoản hai mươi vạn chén.”

Dân chạy nạn bên ngoài hợp lại cũng tầm vạn người, một người tính ra bình quân có thể được đến hai mươi chén cháo, trong tình trạng thiếu lương thực như hiện nay, có thể so sánh cái gì đều trân quý, những dân chúng vốn đang phụ họa đều không nói gì, nguyên một đám lui ra, chờ cửa thành mở, có được đồ ăn.

Chỉ để lại mấy tên lưu manh đứng nguyên tại chỗ không chịu lui về, người kia nổi giận bĩu môi vừa muốn nói gì, Bảo Châu lại lên tiếng, cô chất phác cười cười: “Vậy anh có thể cho tôi hai mươi vạn chén cháo không? Tôi sẽ không ngại cho dù cầm cháo ném vào tôi cũng được! Tốt nhất một ngày ném ba chén, tôi có thể ăn được vài cuộc đời rồi.”

Người cầm đầu kia, tức đến tím mặt, đây là hắn cố ý khiêu khích, thật sự là hắn không đi ra, Lục Côn Sơn không dám cầm súng bắn hắn, nhưng mưu kế của chính mình đều bị hủy trong tay Bảo Châu, lập tức chửi ầm lên: “Tao là không có tiền thì như thế nào, nhưng tao có một tấm lòng vì nhân dân, mày là con điếm mà cũng dám giáo huấn tao, lúc ông đây sinh ra, mày còn chưa ra đời, đồ nít ranh, cút cho tao!”

Lời mắng chữi cực kỳ thô tục, Bảo Châu nhướng mày, muốn xong xuống, Côn Sơn lập tức giữ cô lại: “Đừng xúc động, em không thể ra thành.”

Nói xong Côn Sơn lại đối với người kia nói: “Dám mắng vợ tao, ông sẽ phế đi chân của mày!”

Nói xong đang muốn hướng về phía chân người nọ nổ súng, vợ hắn có khi nào chịu qua loại ủy khuất này, kết quả Bảo Châu so với hắn nhanh hơn, bàn tay nhỏ cầm một cái bánh bao hướng phía người nọ ném xuống, cô thường xuyên ném cầu cho Tiểu Hoàng đi nhặt, thủ pháp rất tốt, rất chuẩn xác. (luyện Tiểu Hoàng như luyện chó săn =))

Người nọ nhặt lên, nhìn thấy là bánh bao, đang muốn ăn, Tiểu Hoàng mất đồ ăn nhìn thấy bánh bao rõ ràng là chuẩn bị cho mình, đánh này người, rất không vui giương cánh hướng phía người nọ bay tới, một cái cánh đập qua, làm đầu óc người nọ choáng váng, thiếu chút nữa té ngã.

Tiểu Hoàng đoạt bánh bao xong muốn đi, người nọ không chịu, luyến tiếc, hơn nữa bại bởi một con chim thật mất mặt, thò tay tính bắt chân chim, hơn nữa khẩu xuất cuồng ngôn: “Tao muốn đem mày đi hấp! Cạc cạc!”

Người kia biểu lộ thật giống như là muốn ăn nó đi, dám ăn nó? Rất tốt!

Tiểu Hoàng là một chim vàng rất thông minh, cùng Bảo Châu sinh hoạt lâu rồi, hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, từ biểu tình của người biết an nguy, nhìn cái tên hung thần ác sát muốn ăn mình, Tiểu Hoàng dùng một cái chân khác không có bị cầm dùng sức giãy dụa, không nghĩ tới làm dây lưng quần của người nọ bị tuột, cả quần rơi trên mặt đất, người nọ không cam lòng cầm lấy chân Tiểu Hoàng, lại muốn kéo quần của mình, kết quả lại bị chân chim cách bắp đùi của mình quá gần, một móng vuốt của Tiểu Hoàng đi qua, đùi người nọ xuất hiện một vết sẹo thật dài, đau đớn làm hắn rốt cục thả tay.

Đã nhận được bánh bao, Tiểu Hoàng kiêu ngạo ở trên người hắn kéo ra mấy phân chim xong, vẻ mặt khinh bỉ ngậm bánh bao trở lại trên cánh tay Bảo Châu.

Bảo Châu sờ lên đầu nhỏ của nó nói: “Một cái bánh bao em đều muốn cướp về, xem ra là chưa ăn no, giữa trưa cho sẽ cho em thêm một đống lớn bánh bao.”

Côn Sơn đối với biểu hiện vừa rồi của tiểu Hoàng rất hài lòng, nghĩ thầm buổi tối phải thưởng cho Tiểu Hoàng một đĩa bánh hoa quế mới được.

Vì vậy cái gì đều không có làm, chỉ là đi nhặt được một cái bánh bao trở về Tiểu Hoàng ngoài ý muốn đã nhận được một đống lớn ban thưởng, vui vẻ vô cùng, đương nhiên đây là nói sau.

Côn Sơn thấy chuyện được giải quyết, lại bảo người mở cửa thành đưa cháo cho dân chạy nạn, mọi chuyện xong xuôi, vừa đến giữa trưa, đang do dự nên đi chỗ nào dùng cơm, gia đinh của Lục gia lên thành lâu, đối với hắn nói: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu phu nhân, lão gia nghe nói Thiếu phu nhân đã trở về, hết sức cao hứng, mời hai vị giữa trưa trở lại ăn cơm, chuẩn bị đồ ăn phong phú, đều là những Thiếu phu nhân thích.”

Hai người vừa xuống dưới cổng thành, người hầu Vạn gia cũng tới: “Lão gia nghe nói tiểu thư đã tìm được, rất vui vẻ, nên mời tiểu thư và cô gia giữa trưa tới ăn cơm.”

“Cậu về nói với cha Phú Quý, nói ông giữ lại đồ ăn cho tôi, buổi tối tôi sẽ tới ăn.” Bảo Châu có đồ ăn ngon luôn luôn là một mẻ hốt gọn.

Người hầu nhẹ gật đầu, rời đi.

Loại ăn cơm hai bên này làm cho Bảo Châu và Côn Sơn đều cảm thấy thập phần thích ý.

Thật tốt ah!

Muốn ăn cái gì đều có thể lựa chọn.

Trước kia mỗi người đều nói hai người bọn họ khẳng định là đứa con không ai muốn có trong nhà, một người ngốc một người vô dụng, hôm nay xem ra đã xoay người trở thành bảo bối rồi!

Đến Lục gia, Lục lão gia nhìn thấy Bảo Châu vẫn khỏe mạnh, an tâm, trong bữa tiệc không ngừng gắp đồ ăn cho Bảo Châu, nhìn con dâu ăn đã đủ no rồi a!

Hiện tại bên ngoài không an toàn đối với Côn Sơn nói: “Đợi tí nữa chuyển trở về a! Con và Bảo Châu chuyển về ở một khoản thời gian, bên ngoài không an toàn, cửa hàng tìm người quản lý là được rồi.”

Côn Sơn cảm thấy bất tiện: “Con thấy không cần! Cả ngày đi sớm về trễ, sợ quấy rầy cả nhà, hơn nữa ở đây không có chỗ cho Tiểu Hoàng ở, Bảo Châu quen sống tự tại, cũng không quen ở trong nhà, cha muốn thể hiện tình thương thì làm một bàn tiệc Mãn Hán a! Bảo Châu muốn ăn.”

“Được một tấc lại muốn tiến một thước.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Lục lão gia vẫn bảo người đi tìm người về làm.

Tìm tới tìm lui không có người phù hợp, tiệc Mãn Hán này không phải ai cũng đều làm được, thấy Bảo Châu rãnh rỗi, dứt khoát tìm một cuốn sách viết về tiệc Mãn Hán cho Bảo Châu, để cô giết thời gian.

Bảo Châu đem sách này cho Thẩm mẹ, thời điểm Thẩm mẹ vui vẻ sẽ làm một vài món trong đó cho cô ăn.

Ngày hôm sau Diêm Tích Sơn nghe được tin tức phát cháo miễn phí, nghe nói Lục Côn Sơn là một cảnh sát quèn, cư nhiên có lòng tốt vừa bảo vệ Vận Thành, lại vừa phát cháo miễn phí cho dân chạy nạn ngoài thành, hơn nữa quản lí trong thành trật tự ngăn nắp, có chút thưởng thức người trẻ tuổi này.

Coi như không tệ, có nhiệt tình có quyết đoán.

Thị trưởng Vận Thành chạy đi, cục trưởng cục cảnh sát cũng chạy, không thể kéo dài tình trạng rắn mất đầu, nghĩ đến hiện tại mọi người nhất định rất cảm kích Lục Côn Sơn, dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, đem quyền lợi tạm thời giao cho Lục Côn Sơn, coi như là một loại khen tặng hắn, một tờ điều lệnh xuống, Côn Sơn biến hóa nhanh chóng, trở thành thị trưởng thay thế.

Công việc đầu tiên của hắn chính là xét nhà, nguyên thị trưởng và cục trưởng cục cảnh sát lâm trận bỏ chạy, hiện cách chức vụ, xét nhà xử theo pháp luật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.