Tiểu Hoàng đập cánh chậm rãi bay ở phía trước, Bảo Châu đi theo phía sau, đi tới đi tới, đến nhà phụ cận, gia đinh Lục gia phát hiện Bảo Châu và Tiểu Hoàng, lập tức đưa bọn họ về nhà, Bảo Châu về đến nhà, vừa mới uống hai ngụm nước, Côn Sơn sẽ trở lại.
Thấy cô bình an ngồi ở trên ghế uống nước, lập tức cảm thấy như đang nằm mơ, tất cả dày vò cùng chờ đợi trước kia đều đã biến mất, tiến lên ôm cổ cô, chặt chẽ ôm cô vào trong ngực, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Vợ!”
“Côn Sơn.” Bảo Châu ngây ngốc cười cười, tựa ở trên bả vai hắn, thật vui vẻ.
Côn Sơn ôm cô xong, lui ra một chút, đánh giá cẩn thận cô từ trên xuống dưới nói: “Hai ngày nay em có chịu đói không, ngủ ngon không? Ăn ngon không?”
“Giường rất cứng, hôm nay không được ăn thịt, bất quá có đậu phộng xốp giòn ăn rất ngon, anh có muốn ăn một miếng?” Bảo Châu đáng thương từ trong lòng ngực móc ra mấy bao điểm tâm cho hắn xem, bọn cướp chưa cho cô ăn, hôm nay cô chỉ ăn mấy thứ này, nhưng đậu phộng xốp giòn không tệ, cô có chừa mấy khối cho Côn Sơn.
Côn Sơn nhìn mấy khối điểm tâm trong tay cô được bảo vệ vô cùng tốt, một chút cũng không có vỡ nát, mũi chua xót, đột nhiên rất muốn khóc, Bảo Châu ở trong thời điểm nguy nan nhất, vẫn nghĩ đến hắn, thật là cô vợ ngốc của hắn!
Đây gọi là cảm động, Côn Sơn nhìn viên kẹo đậu phộng xốp giòn âm thầm thề, nếu như tương lai mình làm chuyện có lỗi với Bảo Châu, không cần Bảo Châu lên tiếng, chính hắn sẽ dùng súng giải quyết chính mình, giọng nói của hắn nghẹn ngào đối với Bảo Châu nói: “Đứa ngốc, anh lập tức gọi người làm thịt cho em ăn, Thẩm mẹ đem canh gà nhân sâm cha tôi đưa tới hâm nóng lại, bưng tới cho Bảo Châu uống, Tiểu Đông cậu đem mấy tên khốn kiếp kia đánh chết cho tôi! Bọn họ ngược đãi vợ tôi, tôi không giết bọn họ, tôi muốn bọn họ ngồi tù sống không bằng chết.”
Nói xong, Côn Sơn ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô vuốt vuốt: “Còn lạnh không?”
“Không lạnh .” Ở bên cạnh Côn Sơn sẽ không lạnh nữa, bất quá Bảo Châu hiếu kỳ: “Bọn cướp à? Hắn nói muốn tới đào hầm cầu nhà chúng ta.”
“Đã bắt được, chuyện còn lại anh sẽ xử lý.” Côn Sơn kéo cô dựa vào trong lòng ngực của mình, cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Bảo Châu nhìn thấy hắn cũng an tâm, từ trong lòng ngực móc ra hai cây dao, đưa cho Côn Sơn: “Cái này là em lấy của bọn cướp, giúp em trả lại cho bọn họ.”
Côn Sơn vẻ mặt hắc tuyến, đồ vật nguy hiểm như vậy, mà cô đặt trong ngực: “…”
Thẩm mẹ thấy Bảo Châu trở về, cộng thêm Côn Sơn đã hai ngày chưa ăn cơm, nên đặc biệt làm đồ ăn phong phú, đều có thể vượt qua yến hội, vốn dựa theo thói quen những năm gần đây, đồ ăn trong nhà cũng phong phú, bát súp bưng lên, hai người uống trước một chén lót dạ dày, sau đó ăn bát cháo ngô và bánh bao lớn, làm người ta thoải mái.
Ăn no xong, Côn Sơn để người thu dọn đồ ăn, ôm cô an tâm ngủ một giấc, loại cảm giác này, dù có tiền hay bất cứ vật gì đều không thể đổi lấy, chỉ có cô ở bên người, hắn có thể an tâm chìm vào giấc ngủ, Bảo Châu với hắn mà nói có bao nhiêu quan trọng, Côn Sơn luôn biết, hắn sẽ bảo hộ cô thật tốt, cho dù cô vừa ngốc lại hay gặp rắc rối đều không có sao, hắn sẽ vẫn luôn yêu cô hơn chính bản thân mình…
Ngủ một giấc đến hừng đông, hai người tinh thần sảng khoái thức dậy…, còn chưa kịp ăn điểm tâm, A Hổ báo lại: “Dân chạy nạn ngoài thành đã không náo loạn, nhưng có mấy tên lưu manh không yên ổn, nghĩ đến vào thành, đối với những dân chạy nạn kia châm ngòi thổi gió, đứng ở cửa thành, dùng lời nhục mạ các anh em canh giữ thành, các anh em Trí Đường lại không dám tùy tiện ra tay, sợ chọc giận dân chạy nạn, anh xem nên làm cái gì bây giờ?”
Côn Sơn rất có tự tin cười, chỉ cần Bảo Châu ở bên cạnh hắn , mặc kệ chuyện gì đều không tính là chuyện lớn: “Tôi hiện tại sẽ đi xử lý.”
Bảo Châu cầm lấy bánh cháo quẩy và bánh bao trên bàn đuổi tới: “Anh đi đâu? Em cũng muốn đi.”
Những dân chạy nạn kia ở bên trong xen lẫn binh lính càn quấy và lưu manh cũng không phải dễ trêu vào, nói không chừng có súng, Côn Sơn không đồng ý: “Không được, rất nguy hiểm, anh đến thành xử lý công việc, bên ngoài có rất nhiều người xấu, an toàn làm trọng em nên ngoan ngoãn đợi trong nhà , anh sẽ gọi một đội anh em tự mình hộ tống em đến nhà lớn ở vài ngày.”
“Mang em theo a! Em đã có Tiểu Hoàng bảo hộ a! Anh yên tâm đi!” Bảo Châu nói xong bế Tiểu Hoàng đang ở một bên ăn gì đó lên.
Tiểu Hoàng có chút bất mãn nhìn Bảo Châu, vì cái gì mà quấy rầy nó ăn.
Bảo Châu cầm lấy một cái bánh bao đút nó, tiểu Hoàng lập tức nghe lời, thật biết điều để cô ôm, như một động vật nghe lời dịu dàng ngoan ngoãn.
Côn Sơn thấy cô kiên trì như vậy, đành phải mang cô theo, nói thật chính là vì Tiểu Hoàng bảo hộ cô, Côn Sơn mới lo lắng, bất quá trên tường thành tất cả đều là người hắn phái đi, hắn cũng không có gì lo lắng.
Một đoàn người đứng trên tường thành, nhìn dân chạy nạn phía dưới tính bằng đơn vị hàng nghìn, Côn Sơn nhăn mày: “Không phải bảo đưa gạo qua sao?”
“Không dám mở cửa thành, sợ bọn họ ùn ùn kéo vào, gạo và tô đã chuẩn bị xong, đầu bếp cũng đã vào chỗ.” Một người giữ cửa thành đáp.
Côn Sơn nghe xong cái này dễ thôi, cầm loa đối với dưới lầu hô: “Tôi hiện tại phái người ở ngoài thành mở lều cháo, nhưng các người phải lui ra khỏi cửa thành 300m, lúc mở cửa thành không cho phép tiến vào trong thành, nếu không tôi sẽ bắt lại xử phạt.”
Bên ngoài mọi người nghe xong, dân chúng bình thường đều lui về sau, nhưng lại có mấy người tiến lên trước vài bước, một người trong đó đối với hắn rống: “Dựa vào cái gì không cho phép tụi tao vào thành, mày xem thường tụi tao sao? Các hương thân, chúng ta không thể bị vũ nhục như vậy, chúng ta phải đoàn kết lại, cố gắng mở cửa thành, uống cháo gì, hắn chịu cho cháo, bên trong nhất định không có gì tốt!”
Hắn rống lên làm cho một ít dân chúng tiến lên, muốn vào thành kiếm đồ tốt ăn.
Côn Sơn nổi giận, lại không thể một súng bắn chết tên châm ngòi thổi gió, sợ làm dân chúng sợ hãi, nhưng không mở cửa thành làm sao phát cháo miễn phí cho người dân? Đã muốn phát cháo miễn phí nhất định phải có người duy trì trật tự, phải phái một đội người ngựa mang theo súng ra khỏi thành hộ tống duy trì trật tự mới được, nếu cửa thành mở ra, đến lúc đó có người muốn thừa dịp hỗn loạn tiến công vào, cũng không phải là không được, nên làm thế nào cho phải?
Cửa thành này cũng không phải có thể mở như vậy, Côn Sơn một lòng phiền muộn, sờ lên cái ót cầm lấy loa hướng phía dưới rống, bản sắc lưu manh liền đi ra: “Tôi gọi người đưa cháo cho các người, là không muốn các nười chịu đói, những gạo kia đều là do tôi mượn tới, cũng không phải chính phủ phát cho, không muốn thì thôi vậy, mọi người cho rằng tôi sợ các người công thành à? Đến một người ông đây sẽ đánh một người!”
Thốt ra lời này xong, hắn liền hối hận, quá xúc động, không được lòng dân rồi!
Nhất định sẽ người người oán trách, điển hình làm chuyện tốt còn bị mắng, hắn không sợ bị mắng, chỉ sợ những người kia muốn phản động, cố gắng công thành, binh lực trong thành đều quá yếu, quả thực chỉ một lần tấn công sẽ bị phá vỡ, nên làm cái gì bây giờ đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]