Thân ảnh cao lớn không biết đã đi vào từ khi nào, Nhạn Vũ Giai nhảy vào khuê phòng.
Hắn một thân áo dài sẫm màu, tuấn tú tiêu sái, khí tức phú quý bức người. Một đôi mắt ưng mỉm cười nhìn thẳng thiên hạ mảnh mai, như là nhìn mãi không chán.
“Lục gia, đi đường vất vả.” Xảo Ti hồng mặt, vội vàng quỳ gối hành lễ,“Nô tỳ không dám, không phải oán giận Lục gia……”
“Không quan hệ.” Nhạn Vũ Giai ôn hòa nói, thân thủ tiếp nhận cái bình nhỏ trong tay Xảo Ti.“Ta đến rồi, ngươi trước đi xuống nghỉ ngơi.”
Xảo Ti vâng lời, không dám nhìn nam nhân tuấn mỹ vô trù, cúi đầu bước nhanh ra ngoài. Trước khi đi, còn hảo tâm đóng lại cửa phòng, để cho bọn họ có không gian tư mật.
“Sao ngươi lại tới đây?” Phó Bảo Nguyệt bảo trì tư thế ngồi miễn cưỡng, không tính đứng lên hành lễ vấn an, hạnh mâu ở trên mặt của hắn lưu chuyển.“Buổi sáng không phải muốn lên triều sao?”
“Hiện tại đã quá trưa.” Hắn đi tới, cúi đầu khẽ hôn lên đuôi lông mày, khóe mắt của nàng, thấp giọng hỏi:“Nàng vừa mới dậy? Đêm qua quá mệt mỏi?”
“Ngươi còn nói!” Mặt lại là một trận hồng, nàng gắt giọng:“Ai giống ngươi nha, náo loạn người ta một đêm, hôm nay tinh thần còn tốt như vậy!”
Nhạn Vũ Giai nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp mị hoặc. Hắn ngồi xuống ghế bành bên cạnh, thân thủ đem thiên hạ xinh đẹp ôm đến trên đùi. Nàng chu miệng oán giận, đương nhiên ngoan ngoãn rúc vào trong lòng hắn.
Khuôn mặt phấn nộn hơi ngẩng, nghênh đón lửa nóng triền miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-bao-tinh-nhan/155610/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.