Ánh mặt trời gần trưa lười biếng chiếu rọi sương phòng yên tĩnh, chủ nhân sương phòng còn lười hơn,lười đến nỗi nằm không dậy nổi.
Ngoài cửa sổ thanh âm chim chóc êm tai dễ nghe, bên trong khu vườn khéo léo, một cảnh đẹp đầu hạ, lại không người ngắm.
Cửa sương phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một nha hoàn chừng mười tám tuổi nhìn vào thăm dò.
Trên giường, cái gối mềm mại nhẹ nhàng màu lam, chăn thêu một đôi uyên ương hí thủy, trông rất sống động. Một cánh tay tuyết trắng ôm lấy tấm chăn, ngủ say sưa.
“Tiểu thư?” Nha hoàn thử gọi,“Tiểu thư, thức dậy thôi.”
“Ân……” Lên tiếng trả lời, mang theo buồn ngủ.“Lúc nào rồi?”
“Sắp trưa rồi, người không dùng điểm tâm sáng sớm một chút, lúc này đã chuẩn bị ăn cơm trưa!” Thấy tiểu thư đã muốn tỉnh lại, nha hoàn đơn giản đẩy cửa ra, bước nhanh tiến vào.“Mau đứng lên rửa mặt chải đầu! Hôm nay là cái ngày gì, tiểu thư sẽ biết đi?”
Cánh tay tuyết ôm chăn nắm thật chặt, đổi tư thế, vẫn là lưu luyến chiếc giường, không chịu đứng lên, tiếng nói kiều nhu miễn cưỡng bay ra,“Cái gì cùng lắm thì ngày……”
“Lục gia hồi kinh!” Nha hoàn ở trong phòng bận bịu, chuẩn bị nước cho chủ tử rửa mặt, lại đi chuẩn bị quần áo, một mặt nói liên miên cằn nhằn,“ Đầu xuân liền xuống phía Nam, đi hơn 4 tháng, cũng thực vất vả Lục gia.”
“Lục gia” trong miệng nha hoàn, đó là Nhạn Vũ Giai , con trai thứ sáu của đương kim hoàng thượng. Tài hoa phong lưu, tuấn mỹ lỗi lạc, trong kinh không người nào là không biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-bao-tinh-nhan/155609/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.