Lúc Hàn Triệu Nam về tới tiểu khu đã mười rưỡi, điện trong phòng đều tắt, một mảnh tăm tối yên tĩnh, lúc nãy Giản Ngôn Tây còn nói chờ anh về.
Đứa ngốc kia quay ngoắt một cái là đã không quan tâm tới anh.
Hàn Triệu Nam cắn răng, muốn vọt vào phòng ngủ kéo người đang nằm trên giường kia lên, cuối cùng anh lại phải nhịn xuống cảm giác kích động này.
Trong điện thoại di động, tiếng tin nhắn vang lên, Hàn Triệu Nam mở ra, phát hiện là Vương Anh nhắn tới, anh ta gửi một bức ảnh cho anh, hỏi tình huống bây giờ thế nào rồi?
Còn có thể thế nào nữa. Hàn Triệu Nam bĩu môi, lười trả lời lại. Một tin nhắn khác đến từ Minh Sở, xin lỗi chuyện vừa rồi: Xin lỗi A Nam, vừa nãy tôi không cố ý. Mới nghe chuyện của cậu và Ngôn Tây từ miệng anh Anh, tôi gây phiền phức cho cậu rồi sao?
Hàn Triệu Nam cau mày, từ nhỏ Minh Sở đã mẫn cảm, nếu như vẫn cứ không trả lời, anh sợ sẽ làm Minh Sở tự trách bản thân. Nghĩ đến đây, Hàn Triệu Nam trả lời: Đừng nghe Vương Anh nói bừa. Vừa rồi là tính tôi không tốt, đừng để ý.
Bên kia rất nhanh gửi đến một mặt cười haha: Cậu không ngại là được rồi. Được rồi. Bây giờ bọn tôi đang tiếp tục chiến đấu ở Vương Tước.
Hàn Triệu Nam rep lại một chữ "Ừ" rồi thôi.
Sau một đêm không mộng mị.
Buổi sáng Hàn Triệu Nam tỉnh lại là bị âm thanh trong TV đánh thức, anh cầm điện thoại lên nhìn, mới hơn 7 giờ.
Dù sao bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-xuyen-viet-roi/1315402/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.